chương 200/ 542

"Như vậy là ngươi thừa nhận." Trương Hiểu Vũ nói.

"Thì ra Đường chủ chính là môn chủ Tham Lang Môn, thật là không thể tin được." Đệ tử Tuyết Lang Đường không thể tin được lỗ tai của mình, nghị luận ào ào.

Hứa Mạc nói: "Trương Hiểu Vũ, rồi ngươi sẽ biết lợi hại của sát thủ Võ Tông." Nói xong thân hình chợt lóe, hướng phía phía tây lao đi.

Trương Hiểu Vũ không có ý đuổi theo, nhàn nhạt nhìn qua đối phương.

"Làm gì mà đã vội vã rời đi như vậy."

Chợt, một đạo thân ảnh uyển chuyển từ trong đệ tử Huyền Âm Môn chui ra, ngạnh sanh sanh chặn thế đi của Hứa Mạc lại.

Đồng tử Hứa Mạc co rụt lại, với động tác và khí chất của đối phương không hề nghi ngờ là một sát thủ, hơn nữa là sát thủ Võ Tông như hắn, cả Thiên La chỉ có một người, đó là môn chủ Tu La Môn Tu La Tiên.

"Ta và ngươi cùng là sát thủ, tại sao lại đối phó ta." Thân thể Hứa Mạc dừng lại, hỏi.

Trương Hiểu Vũ và Lạc Thi Thi lách mình xuất hiện ở trên nóc nhà cao nhất nơi Hứa Mạc vừa đứng, cười nói: "Hai đại sát thủ cao cấp nhất quyết đấu, ta nghĩ không có cái gì đặc sắc hơn nữa."

Tu La Tiên lần này tìm kiếm Trương Hiểu Vũ muốn hợp tác với hắn, nàng trợ giúp hắn loại bỏ tất cả dư đảng của Tham Lang Môn, mà hắn thì không tìm Tu La Môn gây phiền toái, điều kiện này đối với Trương Hiểu Vũ không có gì bất lợi, chỉ cần Tu La Môn sát thủ không tiếp nhận nhiệm vụ ám sát người của Huyền Âm Môn là được.

"Vốn ta tưởng rằng Tu La Tiên tính tình thoát tục, không thể ngờ được cũng không hơn gì cái này." Hứa Mạc châm chọc khiêu khích nói.

Trên mặt Tu La Tiên mang theo lụa mỏng màu đen, thanh thúy nói: "Sát thủ là không cần có tính tình, chính là vì ngươi xảo trá, cho nên Tham Lang Môn mới đi tới cảnh hôm nay." Điều Tu La Môn chú ý chính là vô tình, bởi vì vô tình mới không bị ngoại vật quấy nhiễu.

Hứa Mạc nói: " Sát thủ không có tính tình so với người chết có cái gì khác nhau, đã làm sát thủ, chính là vì bản thân mình."

"Nhiều lời vô ích, lấy thắng bại quyết định ai đúng ai sai."

Hứa Mạc lấy hai thanh Loa Toàn Chùy dài một thước từ trong nguyên giới ra, chỉnh thể hiện lên màu đỏ sậm, giống như nhuộm đỏ máu tươi vậy. Ánh mắt hắn khóa chặt Tu La Tiên mang mạng che mặt lại, nói: "Tốt lắm, đều nói Tu La Tiên ngươi mới là đệ nhất sát thủ Thiên La Quốc, hôm nay chúng ta chính thức phân ra thắng bại." T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Ngươi không phải đối thủ của ta." Vũ khí của Tu La Tiên là một thanh trường kiếm dài mảnh, mũi kiếm sắc bén dị thường, lóe ra ánh sáng lạnh kinh người.

Mấy vạn người phía dưới tất cả đều không nháy mắt một cái nhìn hai người, hai đại sát thủ Thiên La Quốc quyết chiến, đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp, dù sao sát thủ cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bình thường ai cũng không hy vọng mình đụng phải sát thủ.

Thân hình Hứa Mạc lắc lư một chút, thoáng cái huyễn hóa ra mười thân ảnh, từng đạo ảo ảnh đều giống như đúc, nắm lấy Loa Toàn Chùy từ góc độ khác nhau đâm về Tu La Tiên.

Trương Hiểu Vũ hứng thú nhìn xem nhất cử nhất động của Hứa Mạc, lúc trước đối phương chính là dùng chiêu này tránh khỏi công kích của mình, người bình thường tới chiến đấu căn bản không biết bên trong mười thân ảnh cái nào mới là bản thể. Ngây người một lúc có lẽ đã bị đâm lủng tim, không biết truyền thuyết Tu La Tiên trong giới sát thủ này sẽ ứng phó như thế nào.

Hưu, một kiếm ra tay, một ảo ảnh nhào lên trước nhất bị xoắn tán, kiếm trong tay Tu La Tiên xuất quỷ nhập thần, không có quỹ tích cụ thể nào, mặc kệ đối phương là từ phía sau, phía trước, hay là phía trên, tất cả đều bị nàng xoắn tán, kiếm pháp thật đáng sợ.

Lạc Thi Thi cả kinh nói: "Khó trách được xưng là đệ nhất sát thủ Thiên La Quốc, Võ Tông bình thường phỏng chừng còn chưa thấy được một kiếm của nàng đã bị cắt đứt yết hầu, thật sự là quá nhanh."

Thứ Trương Hiểu Vũ nhìn thấy không giống Lạc Thi Thi, hắn dùng hồn lực có thể tinh tường cảm thụ uy lực ẩn chứa trong mũi nhọn vũ khí của hai người, lực phá hoại này có thể đơn giản cắt vỡ hàn thiết. Như Võ Tông bình thường chiến đấu, công kích phô thiên cái địa, làm cho đối phương không cách nào che dấu,ẩn trốn, mà chiến đấu của sát thủ thì thuần túy so xem ai nhanh hơn. Công kích của người nào cũng nội liễm, có thể đem tất cả nguyên lực ngưng tụ ở trên mũi nhọn vũ khí, đó mới là chỗ đáng sợ. Khó trách tu vi của rất nhiều người cao hơn bọn hắn cũng không dám coi thường, trừ phi thân thể tu luyện tới loại cảnh giới như Trương Hiểu Vũ mới không bị một kích trí mạng.

Khắp nơi trong không gian đều là ảo ảnh Hứa Mạc, từng cái ảo ảnh đều có uy lực giết chết Võ Hùng đỉnh phong, bằng một loại khí thế đồng quy vu tận hướng về Tu La Tiên giết tới.

Động tác Tu La Tiên hời hợt, con mắt cũng không tập trung vào chỗ nào, mà là nhìn chằm chằm vào mũi chân, nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể chuẩn xác xoắn tán nguyên một đám ảo ảnh, phảng phất như trên cả thân thể chỗ nào cũn có mắt.

"Quá đặc sắc, loại tốc độ này quả thực không thể tưởng tượng được." Người phía dưới đã khi nào chứng kiến cảnh tượng này, cả đám trợn mắt há mồm.

Triệu chưởng môn nhìn thấy hảo hữu của mình lợi hại như vậy, miệng càng giương thật to.

Lạc Thi Thi nói với Trương Hiểu Vũ nói: "Hai người bọn họ nếu cùng một chỗ ám sát ai đó, phỏng chừng chính ác mộng của họ."

"Sát thủ tiến giai so với người thường khó hơn rất nhiều, bởi vì bọn họ càng thêm chú trọng vận dụng đối với kỹ xảo, trong thời gian nhanh nhất đánh chết địch nhân, đương nhiên, cũng chính là bởi vì như thế, nên trong đối chiến chính diện, sát thủ cũng là những người mạnh nhất trong cao thủ đồng cấp, chứ đừng nói là ám sát.

"Nếu như bọn họ ám sát chàng, chàng có nắm chắc tránh thoát không?" Lạc Thi Thi hỏi.

Trương Hiểu Vũ tự tin nói: "Tu vi có thể dùng tốc độ và kỹ xảo để đền bù, nhưng là chênh lệch cảnh giới thì không cách nào đền bù, trừ phi bọn họ cũng đạt tới cảnh giới Khuy Đạo."

"Huyễn Ảnh Bách Trọng Sát!" Thanh âm lãnh khốc của Hứa Mạc vang lên, trong chốc lát, chừng trăm cái ảo ảnh lờ mờ từ bốn phương tám hướng đánh về phía Tu La Tiên.

Lúc này, Tu La Tiên ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng tụ ở một điểm.

"Nhất Kiếm Phi Tiên!"

Hoàn toàn không đếm xỉa tới rất nhiều ảo ảnh đánh tới nàng, Thân thể Tu La Tiên vừa động, trong nháy mắt xuyên phá trong đó hơn mười cái ảo ảnh hiện lên một đường thẳng tắp, đi tới hư không trống trải bên kia.

Tích đùng đùng, một ảo ảnh nghiền nát, nguyên lực chấn động khủng bố hội tụ thành từng vòng gợn sóng trong suốt khuếch tán về chung quanh.

Cuối cùng chỉ còn lại một thân ảnh, trên ngực đã bị xuyên thủng, máu tươi phun ra như suối bay ra ngoài.

"Ngươi phát hiện ta như thế nào?" Hứa Mạc không dám tin nói.

Tu La Tiên thu hồi trường kiếm, nói: "Ngay lúc ngươi thi triển Huyễn Ảnh Bách Trọng Sát."

Hứa Mạc giật mình, "Thì ra là như vậy, ngươi thật đúng là đệ nhất sát thủ Thiên La Quốc." Nói xong ngửa mặt lên trời ngã quỵ xuống mặt đất.

Bình luận





Chi tiết truyện