chương 213/ 542

Chiêu Huyền Thủy Phá này là Trương Hiểu Vũ căn cứ thủy vũ kỹ Thủy Ba Trùng để tạo thành vũ kỹ mới, chẳng những tăng thêm sức mạnh của loa toàn (đinh ốc) trong đó, hơn nữa có một cỗ lực lượng chấn động, có thể đem đối phương đẩy lui.

Vũ kỹ Hiểu Vũ dạy quả nhiên rất mạnh, Lạc Thi Thi tin tưởng tăng nhiều, thân hình chạy ở quanh thân cự nhân chiến sĩ, tùy thời phát động cường công.

"Viên Nguyệt Trảm!"

Lý Tú bắt được cơ hội, bảo đao trên tay chém từ dứoi lên trên, tạo thành hình một vòng tròn màu xanh, ken két cắt lên phần eo của cự nhân chiến sĩ.

Rốt cục cũng thấy máu, Lý Tú chứng kiến có máu tươi chảy ra ở phần eo cự nhân chiến sĩ, cảm thấy cao hứng, sự sùng bái đối với sư phụ Trương Hiểu Vũ càng tăng lên, chiêu này là Viên Nguyệt Trảm Trương Hiểu Vũ nghiên cứu ra, giống như lưỡi dao bằng gió, nhưng bởi vì hình tròn xoay tròn nên uy lực tự nhiên nâng cao một bước.

"Đáng giận." Cự nhân chiến sĩ thấy mình không đem hai người đả thương mà lại bị thương trước, mặc dù cái vết thương này không đáng kể chút nào.

"Liên Hoàn Không Khí Pháo." Cự nhân chiến sĩ hai đấm liên hoàn phóng ra, từng đạo khí pháo vô hình rơi vào trên hộ thể nguyên lực của hai người, tạo ra trận trận rung động.

Không được, hộ thể nguyên lực muốn nhịn không được, Lý Tú bị đánh liên tiếp lui về phía sau, hộ thể nguyên lực màu xanh trên người lúc sáng lúc tối, tùy thời cũng có thể hỏng mất.

"Đại Huyền Thủy Phá." Tình huống của Lạc Thi Thi so với Lý Tú tốt hơn rất nhiều, đẩy lấy khí pháo của đối phương huy kiếm xoay chuyển bảy tám lần, một cái Thủy Loa Toàn càng thêm to lớn hình thành, oanh một tiếng liền xông ra ngoài.

Khí pháo bị kình đạo của Thủy Loa Toàn xoắn tán, sau khi Thủy Loa Toàn rút nhỏ vài vòng, liền xông ra ngoài đánh vào cự nhân chiến sĩ.

"Thế nào!" Lúc này Lạc Thi Thi nói với Lý Tú.

Lý Tú nói: " Hộ thể nguyên lực của ta nhiều nhất chỉ có thể ngăn trở ba bốn quyền, quyền thứ năm khẳng định sẽ hỏng mất."

Lạc Thi Thi nói: "Như vậy, ta ở phía trước chống đỡ, ngươi thì tránh sau thân thể của ta tùy thời phát động phản kích."

Ngân Vương nói với Trương Hiểu Vũ: "Ta và ngươi đánh một hồi." Là một trong những người mạnh nhất Cự Nhân Tộc, Ngân Vương rất ít khi giao thủ với người của chủng tộc khác, lần này có cơ hội đã ngứa ngáy tâm tư một hồi.

Không ngờ đem ta trở thành bao cát luyện công như thế, Trương Hiểu Vũ khó chịu, thầm nghĩ: Không để cho ngươi nếm chút mùi đau khổ, còn không biết ta lợi hại.

"Đến đây đi! Ta phụng bồi." Trương Hiểu Vũ híp mắt nhìn đối phương.

Thác Lôi biết rõ thân thủ của Ngân Vương, xác thực là nằm trên mình, hơn nữa chính mình tuy có thể xếp vào năm hạng đầu, nhưng cũng chẳng qua là vị trí cuối, so với Đồng Vương thứ tư còn kém không ít, chớ đừng nói chi là Ngân Vương.

Đem áo cởi ra, thân hình Ngân Vương cao so với Thác Lôi cao hơn một bậc, nhưng không có cường tráng như Thác Lôi, mà thân thể hơi dài hơn một chút, khối cơ bắp nhỏ hơn Thác Lôi, nhưng lại chặt chẽ xếp chặt với nhau, làm cho người ta có ấn tượng rất mạnh.

Thân thể Ngân Vương giống như một con viên hầu thật lớn, hiển nhiên ở trên sự linh hoạt sẽ vượt xa Thác Lôi, cũng không biết lực lượng của hắn như thế nào, Trương Hiểu Vũ nhìn cơ thể Ngân Vương mấy lần, phân tích.

"Ta muốn ra tay!" Ánh mắt Ngân Vương thoáng cái trở nên thập phần lợi hại, hai chân có chút giang rộng ra, tay trái đặt ở trước ngực, tay phải nắm lại vươn ra, tư thế giống như môn quyền anh ở thế giới trước kia của Trương Hiểu Vũ.

"Pháo Quyền!" Hai chân phát lực, cả người Ngân Vương giống như một quả đạn pháo đánh về phía Trương Hiểu Vũ, trong nháy mắt tuôn ra kình đạo vào tốc độ vô cùng kinh người.

Trước thử xem lực lượng như thế nào đã! Trương Hiểu Vũ một quyền thẳng tắp nghênh đón.

Đùng, thoáng lui về phía sau ba bước, người trở ra không phải Ngân Vương, mà là Trương Hiểu Vũ.

"Lực đạo tương đương Thác Lôi, bất quá Pháo Quyền có tốc độ gia trì nên hơn xa Thác Lôi." Trương Hiểu Vũ đã kiểm tra xong tiêu chuẩn đại khái của Ngân Vương, tuy hơi khó khăn hơn một chút, nhưng vẫn có thể chắc chắn đánh bại hắn.

Một quyền của Ngân Vương đánh lui Trương Hiểu Vũ, thanh thế càng cường thịnh, lăng không đá qua một cước, bởi vì thân hình hắn cao tới sáu mét, chân dài gần ba thước, một cước này giống như một người cầm một cây trường thương quét ngang qua, lập tức bao phủ thân hình Trương Hiểu Vũ.

Trương Hiểu Vũ lại không lùi bước, tay trái giống như rắn không xương, cuốn cuốn lấy đùi phải Ngân Vương, sau đó hai chân cách mặt đất, giắt ở trên đùi hắn.

"Cho rằng như vậy là có thể phá chiêu của ta ư." Đùi phải Ngân Vương chợt cao cao treo lên, sau đó hung hăng hướng mặt đất bổ xuống, muốn đem Trương Hiểu Vũ bổ nát.

Đang muốn chờ một chiêu này của ngươi, Trương Hiểu Vũ đột nhiên buông tay trái ra, hai chân chạm trên mặt đất một cái, thân người lập tức đi tới giữa không trung trước ngực Ngân Vương.

Không tốt, quán tính đùi phải bổ ra quá mạnh mẽ, thân thể Ngân Vương hiển nhiên có chút khống chế không nổi, thân thể lại hướng về phía Trương Hiểu Vũ nghiêng tới.

Trong thời gian tốc độ ánh sáng, tay phải Trương Hiểu Vũ kẹp vào cái cổ tráng kiện của Ngân Vương, người thì hướng về phía sau rơi đi, quán tính cường đại khiến cho Ngân Vương ngửa ra sau hung hăng ngã trên mặt đất.

Cái này vẫn chưa xong, Trương Hiểu Vũ kẹp cổ Ngân Vương, thân hình nghiêng một nửa, kẹp hắn như vậy chạy như điên trên mặt đất, nếu như không phải mặt đất phòng luyện công vô cùng cứng rắn, tuyệt đối sẽ tạo ra một cái dấu vết sâu hoắm.

Thác Lôi và Kim Vương ngơ ngác nhìn Trương Hiểu Vũ cứ cuồng ngược Ngân Vương như vậy, nhịn không được chảy ra mồ hôi lạnh, chiêu số của người này như thế nào lại ác như vậy, làm cho người ta cảm giác vô cùng hung hãn, sắc mặt Ngân Vương thoáng cái tái rồi, Trương Hiểu Vũ tuy đánh rất đau, nhưng cũng còn không cách nào đả thương hắn, chỉ là mình dù sao cũng cao to, bị người ta kẹp chạy trên mặt đất như điên, thể diện đặt ở đâu nữa.

Hai tay mạnh mẽ vỗ mặt đất, thân thể Ngân Vương như cá lên bờ nhảy ra, lực phản chấn cực lớn thoáng cái giãy khỏi khống chế của Trương Hiểu Vũ.

Xoạt xoạt thân thể một phen, Ngân Vương vững vàng đứng trên mặt đất, sau đó nhảy vài cái kéo giãn khoảng cách với Trương Hiểu Vũ ra mấy chục thước.

Ngân Vương này có kinh nghiệm cách đấu rất mạnh, người bình thường bị Trương Hiểu Vũ kẹp lại chạy trên mặt đất như điên là không thể nào giãy ra được, trừ phi Trương Hiểu Vũ tự mình dừng lại, nếu không thì chỉ có thể tiếp tục chịu đựng như vậy.

Hai chân ẩn chứa lực lượng vô cùng bật lên một cái, Trương Hiểu Vũ xuất hiện ở trên không, sau đó hai chân như cái kéo không ngừng mở ra hợp lại, tiếng kình phong kình phong ẩn ẩn mang theo âm thanh kim loại ma sát, người thường vừa nghe, phỏng chừng đã sợ hết hồn, bởi vì dù là ai cũng biết cái này cắt một cái là có thể đứt thành hai đoạn

Chiêu này gọi là Đoạt Mễnh Tiễn Đao Cước, là sát chiêu trong bác đấu, thi triển thành công thì trừ phi thực lực đối phương hơn xa mình, nếu không thì chỉ có thể tránh lui. Mà nếu Ngân Vương tránh lui ra, thì Trương Hiểu Vũ còn có sát chiêu thứ hai chờ đối phương. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vượt qua dự đoán của Trương Hiểu Vũ, Ngân Vương cũng không định tránh lui, mà là hít một hơi thật sâu, mắt thường có thể thấy được lồng ngực hắn bành trướng giống như ống bễ, tựa như tùy thời đều có thể nổ mạnh.

Không tốt, Trương Hiểu Vũ cảm nhận được uy hiếp mịt mờ, thân thể cứng ngắc một tay hãm lại, điên cuồng giảm đi thế xông, chợt tay phải nắm lại chém ra một đạo không khí pháo cường đại.

"Cự Nhân Chi Hống!" Nửa người trên của Ngân Vương mãnh liệt co rụt lại, há miệng phóng ra sóng âm một cỗ bàng bạc, trong nháy mắt đã nghiền nát không khí pháo, vọt về phía Trương Hiểu Vũ.

Bình luận





Chi tiết truyện