chương 252/ 542

Trên bình thai trong gian phòng đặt nguyên giáp không ra ngoài sở liệu của hai người, đúng là một kiện thượng phẩm nguyên giáp hỏa thuộc tính, vầng sáng hỏa hồng tươi đẹp lượn lờ tại mặt ngoài chiến giáp, có vẻ cực kỳ uy mãnh khí phách.

"Thật sự là thượng phẩm nguyên giáp." Ngoài trận pháp Thuần Tử Thánh nhìn thấy là một kiện thượng phẩm nguyên giáp, có chút kích động.

Trương Hiểu Vũ nói: "Nghỉ ngơi một buổi tối trước, ngày mai tiếp tục."

"Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài nướng đồ ăn, đồ nướng trong sa mạc cũng rất có hương vị."

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ba người tiếp tục tiến vào di tích dưới mặt đất, phá trận pháp lấy nguyên giáp.

Bắt đầu từ gian phòng thứ tám mươi chín, mãi cho đến chấm dứt gian phòng thứ chín mươi sáu, tổng cộng vào tay tám kiện thượng phẩm nguyên giáp thuộc tính không giống nhau, trong đó có hai kiện được Diêu Khai Sơn và Thuần Tử Thánh mặc trên người, còn lại đều về Trương Hiểu Vũ.

"Còn thừa lại bốn cái gian phòng cuối cùng, tựa như cùng phía trước không giống nhau." Diêu Khai Sơn nói với Trương Hiểu Vũ.

Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, bốn cái gian phòng này ở vào tận cùng bên trong kiến trúc bên ngoài, nói là gian phòng, chẳng bằng nói là bốn cái cửa, ngăn cản bước đi của người tiến vào.

Thuần Tử Thánh nói: "Chỉ sợ sẽ có chút nguy hiểm?"

Diêu Khai Sơn nói: "Cái này thì không sợ, sau khi mặc thượng phẩm nguyên giáp vào lực phòng ngự tăng lên rất nhiều, cho dù không cẩn thận bị đánh trúng hẳn là cũng không có chuyện gì, huống chi ta đã kích hoạt hộ giáp khí tráo của thượng phẩm nguyên giáp."

Trương Hiểu Vũ nghi vấn nói: "Hộ giáp khí tráo, đây là cái gì?"

"Trương Môn Chủ còn không còn không biết tác dụng của thượng phẩm nguyên giáp! Phải biết rằng thượng phẩm nguyên giáp ngay cả Võ Tôn cũng đang dùng, ngoại trừ nguyên giáp bản thân phòng ngự bên ngoài, còn có thể thông qua hồn lực kích hoạt hộ giáp khí tráo trên nguyên giáp, mà hộ giáp cái khí tráo thường thường đều phần ba tầng, như ta hiện tại chỉ có thể kích hoạt tầng thứ nhất, nhưng mà phòng ngự thoáng cái gia tăng tới ba thành, phi thường khả quan." Diêu Khai Sơn giới thiệu.

Thì ra thượng phẩm nguyên giáp có tác dụng càng lớn ở điểm này, cũng khó trách, người có được nguyên giáp vốn rất ít ỏi, dưới tình huống không ai nhắc nhở rất có thể sẽ đem nó sử dụng như hạ phẩm nguyên giáp và trung phẩm nguyên giáp.

Sau khi kích hoạt hộ giáp khí tráo, Diêu Khai Sơn bề ngoài chiến giáp bao trùm một tầng khí hơi mỏng màu vàng nhạt, màng khí cũng không phải bất động, mà là lấy quy luật rung động lắc lư xoay tròn, đương nhiên mắt thường thì không cách nào quan sát được, chỉ có Thần Ma Nhãn của Trương Hiểu Vũ có cái hiệu quả này.

"Chuẩn bị xong chưa?" Trương Hiểu Vũ nói với diêu Khai Sơn.

Diêu Khai Sơn gật gật đầu, "Tốt rồi." Hắn không có cường hãn bất phôi thân như Trương Hiểu Vũ, chỉ có dựa vào thượng phẩm nguyên giáp để bảo vệ an toàn bản thân.

Tiến bước vào trong trận pháp thứ chín mươi bảy, Trương Hiểu Vũ thân hình lập tức chui vào trong đó, Diêu Khai Sơn theo sát đi vào.

Vừa sải bước tiến vào trận pháp, Trương Hiểu Vũ lập tức cảm giác được bất an mãnh liệt, chỉ cảm thấy thiên địa đột nhiên rung chuyển, từng đạo phong nhận màu xanh thẫm từ trước mặt mà đến, hơn nữa làm cho Trương Hiểu Vũ kinh hãi, là những phong nhận này xẹt qua không gian để lại dấu vết sâu màu xám, tiếng xé gió sắc bén làm cho không gian đều rung động lắc lư.

"Không tốt, đây không phải trận pháp cấp sáu, mà là công kích trận pháp cấp kinh diễm." Trương Hiểu Vũ hét lớn một tiếng, vội vàng lui về sau.

Thân thể Diêu Khai Sơn mới chui vào một nửa, nhìn thấy Trương Hiểu Vũ điên cuồng lui về sau, lập tức biết rõ chuyện không ổn, chân phải nâng lên không có vượt về phía trước, mà là hướng phía đằng sau.

Phập, phập!

Phong nhận màu xanh thẫm tốc độ quá nhanh, đã vượt xa tốc độ âm thanh, hai người lập tức trọng thương, hơn nữa là loại trọng thương đáng sợ, cánh tay phải Trương Hiểu Vũ bị đứt đoạn từ sóng vai, máu tươi phun tung toé, thượng phẩm nguyên giáp của Diêu Khai Sơn cũng bị nghiền nát trong nháy mắt, trên bụng bị cắt ra một cái miệng máu dài hơn một thước, ruột cũng muốn chảy ra.

Nhìn xem hai người thê thảm lui đi ra, Thuần Tử Thánh chấn động.

Sắc mặt có chút vặn vẹo, mồ hôi lạnh đem quần áo đều thấm ướt, Trương Hiểu Vũ nhìn qua vai phải trống rỗng, thở hổn hển nói: "Trận pháp này không phải chúng ta có thể xông vào, uy lực của nó đã tương đương với công kích của Võ Tôn, nếu như ta không có đoán sai, hẳn là công kích trận pháp cấp kinh diễm."

Thuần Tử Thánh cả kinh nói: "Uy lực tương đương với Võ Tôn."

Diêu Khai Sơn từ bên trong nguyên giới lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra một đoàn chất lỏng xanh trắng sền sệt bôi ở trên chỗ bụng nứt ra, thật vất vả khiến nó thoáng khép lại, trong lòng còn sợ hãi nói: "May mắn ta chỉ là bước vào nửa bước, nếu không cái mệnh này xem như không còn."

Một cỗ năng lượng xích hồng sắc hội tụ đến chỗ cụt tay của Trương Hiểu Vũ, chỉ thấy trong lúc này lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được bắt đầu sinh sôi da thịt, mấy lần hô hấp qua đi, cánh tay phải mất đi lại sinh trưởng lần nữa, cùng trước đó giống như đúc.

Diêu Khai Sơn hâm mộ nói: "Bất phôi thân trung kỳ cảnh giới quả nhiên huyền diệu, cánh tay chặt đứt cũng có thể sinh trưởng một lần nữa, ta thì thật sự thảm, tối thiểu phải dưỡng thương nửa tháng mới có thể khỏi hẳn."

"May mắn chỉ là chặt đứt cánh tay của ta, nếu thân thể bị chặt đứt không biết có thể khôi phục hay không." Trương Hiểu Vũ thở ra một hơi nói.

"Thân thể chặt đứt cũng có thể khôi phục, nhưng mà cần có thời gian rất lâu, ngoài cấm chế có một số người thân thể đạt tới cảnh giới bất phôi trung kỳ thường xuyên tham gia đại chiến môn phái, nhất là Kỳ Lân Phủ, hầu như tất cả đều lấy việc tu luyện thân thể là chính, sau khi đạt tới cấp độ nhất định thì có thể học tập Kỳ Lân Chân Thân một trong thượng cổ thập đại chân thân." Diêu Khai Sơn ở ngoài cấm chế sinh sống rất nhiều năm, đối với những chuyện này so với Trương Hiểu Vũ tinh tường nhiều hơn.

"Bên ngoài cấm chế xảy ra môn phái đại chiến, hơn nữa người đạt tới bất phôi thân thường xuyên tham gia." Trương Hiểu Vũ nghi vấn nói.

Diêu Khai Sơn gật gật đầu, "Môn phái ngoài cấm chế nhiều lắm, tài nguyên lại xa xa không nhiều bằng trong cấm chế, cho nên vì có chút tài nguyên vung tay là bình thường. Lúc đại chiến, lại lấy võ giả tu luyện thân thể là vua, nhất là võ giả đã tu luyện tới bất phôi thân, bọn họ rất khó bị giết chết, võ giả không tu luyện thân thể chỉ cần bị đánh trúng, cho dù không chết cũng không có sức lực tái chiến."

Điều này cũng đúng, Trương Hiểu Vũ có thể tưởng tượng sự đáng sợ của tu luyện thân thể, nếu có một đoàn võ giả tu luyện thân thể tham gia chiến đấu xác thực làm cho người ta rất đau đầu, điểm này từ Cự Nhân Tộc một mực là chủng tộc mạnh mẽ nhất Nguyên Tinh là có thể thấy được.

Thuần Tử Thánh ở một bên nói: "Trận pháp này lợi hại như thế, bên trong hẳn là cực phẩm nguyên giáp, đáng tiếc chúng ta không có cái vận khí này."

"Cực phẩm nguyên giáp ngay cả Võ Tôn cũng có rất ít người có được, mà ở trong đó lại có bốn vật, chờ sau khi cấm chế mở ra tất nhiên sẽ trở thành chỗ đại chiến của Võ Tôn." Diêu Khai Sơn cảm khái nói.

Trương Hiểu Vũ nói: "Sư tôn ngươi cũng là Võ Tôn, bốn kiện cực phẩm nguyên giáp tất có thể vào tay một kiện."

Diêu Khai Sơn lắc đầu, "Trương Môn Chủ không rõ lắm tình huống bên ngoài cấm chế, ở ngoài không thiếu hụt cường giả Võ Tôn, sư phụ ta hôm nay cũng chỉ là đem Sa đạo tu luyện tới cao thủ Võ Tôn trọng thứ nhất đỉnh phong, mà người mạnh nhất trong Võ Tôn chính là đem tự nhiên chi đạo tu luyện tới cảnh giới trọng thứ ba, hai người hoàn toàn không cùng một cấp bậc, thật giống như ta và ngươi chênh lệch, có thể một chiêu miểu sát ta."

Trương Hiểu Vũ im lặng, thật ra hắn đã sớm suy đoán, tự nhiên chi đạo lĩnh ngộ cũng phân chia cấp độ, hi vọng là Võ Tôn trở về tốt nhất không có cao thủ lĩnh ngộ trọng thứ hai, thứ ba. Ít nhất cũng phải trở về muộn một chút, nhất là Đại Tự Tại Cung và Hải Thần Thiên Cung, hai cái thượng cổ đại môn phái bị mình hung hăng đắc tội.

Diêu Khai Sơn xem thần sắc Trương Hiểu Vũ biết rõ đối phương đang suy nghĩ gì, "Trương Môn Chủ yên tâm, thượng cổ môn phái tôn giả mặc dù có không ít, nhưng mà những cường đại nhất lại sẽ không dễ dàng ra tay, thường thường ra tay đều là cao thủ Võ Tôn tự nhiên chi đạo trọng thứ nhất, đương nhiên, cũng không bài trừ có khả năng này."

"Mặc kệ, đi một bước tính một bước, Trương Hiểu Vũ ta cũng không giống quỷ đoản mệnh." Trương Hiểu Vũ chợt nở nụ cười.

Ba người đi ra khỏi di tích dưới mặt đất, Thuần Tử Thánh ra lệnh: "Các ngươi đem nơi này toàn bộ chôn đi, làm cho nó trở lại giống hệt như trước kia."

"Dạ!" Thần Sa Phủ đệ tử mặc dù không rõ Thuần Tử Thánh tại sao phải làm như vậy, nhưng mà đây không phải là chuyện bọn họ nên hỏi.

Trương Hiểu Vũ nhảy đến trên lưng Tiểu Hỏa, Lạc Thi Thi hỏi: "Lần này lại được nguyên giáp gì, không phải là thượng phẩm nguyên giáp chứ!" Tối hôm qua sau khi biết được toàn bộ di tích dưới mặt đất đều là nguyên giáp, nàng cũng bị chấn kinh, chỉ sợ toàn bộ nguyên giáp của Đại Lục cộng lại cũng không có nhiều bằng nơi này.

Trương Hiểu Vũ mỉm cười nói: "Đoán không sai, tổng cộng tám thượng phẩm nguyên giáp, ta sáu, bất quá ta cũng để cho bọn hắn một kiện trung phẩm nguyên giáp và ba hạ phẩm nguyên giáp." Lần này tổng cộng tìm được sáu mươi ba hạ phẩm nguyên giáp, hai mươi bốn trung phẩm nguyên giáp, tám thượng phẩm nguyên giáp, nếu như theo như bảy thành tính xuống, tám thượng phẩm nguyên giáp Trương Hiểu Vũ chỉ có thể lấy được năm kiện, mà sau khi cầm sáu kiện Trương Hiểu Vũ cũng đưa ra một kiện trung phẩm nguyên giáp và ba kiện hạ phẩm nguyên giáp, tính toán xuống tổng cộng đạt được bốn mươi mốt kiện hạ phẩm nguyên giáp, mười sáu kiện trung phẩm nguyên giáp cùng với sáu kiện thượng phẩm nguyên giáp, có thể nói là thu hoạch rất lớn.

"Nhiều thượng phẩm nguyên giáp như vậy." Lạc Thi Thi và Lý Tú cả kinh nói.

"Chúng ta chỉ là đến gian phòng thứ chín mươi sáu, bốn gian phòng sau mới là bảo bối chân chính, hẳn đều là cực phẩm nguyên giáp, nhưng mà trận pháp ở đó quá nguy hiểm, ta và Diêu Khai Sơn suýt nữa bị giết chết."

Lạc Thi Thi nghe vậy khẩn trương nói: "Nguy hiểm như vậy, ngươi không sao chứ!" Text được lấy tại http://truyenfull.vn

"Yên tâm, bất phôi thân của ta tu luyện tới cảnh giới trung kỳ, cho dù bị phanh thây cũng không chết được." Trương Hiểu Vũ không thèm để ý nói.

Bình luận





Chi tiết truyện