chương 70/ 276

Lâm Hân Ngọc khẽ cười một tiếng, cực kỳ đắc ý, nhìn Xích Vũ Đông nói: "Thế nào, có vậy thôi sao, còn muốn cản ta, không đủ sức đâu".

Xích Vũ Đông trong lòng tức giận, mặt biến sắc, lúc đỏ lúc trắng, qua hồi lâu, hắn mới thốt ra một câu : "Ta cũng muốn xem ngươi có bản sự gì?" Hắn nói xong tay trái đưa ra năm đạo phù, miệng niệm chú ngữ, tiếp đó đạo phù nhanh chóng bay nhanh tới, tấn công về hướng Lâm Hân Ngọc.

Lâm Hân Ngọc không nghĩ hắn lại sử dụng pháp thuật để tấn công mình, nàng hoảng hốt, lấy từ trong người ra quang lăng kính, cầm quang lăng kính trong tay niệm chú, hướng về năm đạo phù mà nghênh đón.

" Ba ba ba ba ba" năm âm thanh vang lên, cả năm đạo linh phù đều hướng tới chiếc quang lăng kính, quang lăng kính nhằm hướng các đạo linh phù phát ra pháp lực, đẩy chúng bắn ra ngoài, hướng đến các sư huynh đệ của Xích Vũ Đông, mà công kích.

Chúng đạo sĩ đồng môn thấy vậy, kinh hãi không thôi, cuống cuồng né tránh.

"Oanh oanh oanh" tiếng nổ vang trời, nhất thời, linh quang bắn ra bốn phía, cát bụi đất đá bay tán loạn.

"Ầm" một âm thanh vang lên, tường của thiền viện, cũng bị chấn đổ sập.

Cát bụi bay mù mịt, tại cửa thiền viện , xuất hiện mấy hố to.

Xích Vũ Đông và các đạo sĩ, đứng ngây ngốc tại đương trường, kinh hoảng không thôi.

Bọn họ không phải vì bi đánh bại mà kinh hoảng, mà là lo lắng bị chưởng môn trách phạt.

Nam Phong Tước và Mộ Dung Thiên, nghe tiếmg chạy tới, Mộ Dung Thiên nhìn thoáng qua Lâm Hân Ngọc, thấy nàng cầm quang lăng kính trong tay, liền đóan được lý do, trong lòng cả kinh nói: "Cái quang lăng kính này là pháp khí của Thanh Hư đạo trưởng, nghe đồn đây là pháp khí tuỳ thân để táng theo Thanh Hư đạo trưởng, mà không có hiện thế, sao nha đầu này lại có nó trong tay, xem ra nha đầu kia đã được Thanh Hư đạo trưởng chân truyền" Ông nghĩ tới đây, lớn tiếng trách mắng Xích Vũ Đông : "Tiểu tử nhà ngươi sao đối xử vô lễ với khách như vậy? Còn không mau lui ra cho ta ?"

"Con thấy nàng ta muốn tự tiện xông vào đạo quán, con mới ra tay ngăn cản, sao lại trách con ?" Xích Vũ Đông không phục nói.

"Nơi đây có tất cả các vết tích, đều do năm đạo bùa cùng phát động mà thành, chẳng lẽ đây không phải là minh chứng minh tốt nhất, ta mắng ngươi oan uổng sao? Ngươi cho rằng pháp lực ngươi cao cường, ngươi nên biết rằng, người bên ngoài có pháp lực cao cường hơn người, không thể đếm hết" Mộ Dung Thiên nói.

"Mộ Dung chưởng môn, nơi này trở nên như vậy, không phải ta muốn vậy, ta chỉ muốn đi thăm Trần Nhược Tư mà thôi, ta cũng không nghĩ đến phát sinh xung đột như vầy, thật áy náy" Lâm Hân Ngọc hướng tới Mộ Dung Thiên thi lễ.

Mộ Dung Thiên trong lòng buồn bực, "Nghiệt duyên" ông thở dài: "Lâm cô nương, mời trở về, hỗn tiểu tử kia đã bị nhốt vào động, cửa đá đã bị phong bế, muốn gặp hắn, năm sau hãy đến".

"Hắn đã bị nhốt trong thạch động, vậy thỉnh cầu đưa ta đến thạch động, nói với hắn mấy câu, ta sẽ rời đi, không xảy ra chuyện gì nữa đâu" Lâm Hân Ngọc nói.

Mộ Dung Thiên nhìn Lâm Hân Ngọc nói : "Cô nương tại sao lại khổ sở như vậy ?" Ông nói xong, lắc lắc đầu, quay lại nhìn Nam Phong Tước nói : "Nam Phong Tước, ngươi hãy dẫn nàng đi".

Nam Phong Tước ứng tiếng, quay đầu nhìn Lâm Hân Ngọc nói: "Thỉnh cô nương đi theo ta" Nam Phong Tước nói xong, xoay người lại hướng cửa thiền viện bước tới.

Lâm Hân Ngọc hướng về Mộ Dung Thiên cảm tạ, rồi đi theo Nam Phong Tước.

Trên đường, Nam Phong Tước nói: "Cô nương tại sao lại cố chấp muốn gặp hắn, gặp thì cũng không giúp được gì, chỉ tăng thêm phiền não thôi, hắn bây giờ bị nhốt tại đó, chúng ta trong lòng cũng không được tốt, sư phụ trong lòng, so với chúng ta lại càng khó nghĩ hơn".

"Tất cả đều cảm thấy khó xử, vậy thì sao lại còn xử phạt hắn làm gì ?" Lâm Hân Ngọc có chút khó chịu nói.

"Khó chịu thì khó chịu, nhưng môn quy vẫn phải nghe theo, nếu không, sư phụ sẽ bị các đồng môn huynh đệ dị nghị, bây giờ ở vào vị trí chưởng môn, hảo hữu chỉ có vài người, không thể tự ý sử sự được, sư phụ có thể nào không xử lý nghiêm túc việc này?" Nam Phong Tước nói.

"Đây là chuyện tranh chấp nội bộ của các ngươi , với ta không có quan hệ và ta cũng không quan tâm, ta chỉ muốn xem hắn mà thôi" Lâm Hân Ngọc khẽ cười nói.

Nam Phong Tước cười nói: "Cái này dĩ nhiên với ngươi không quan hệ, nhưng ta chỉ muốn nói cho ngươi biết , quyết định của sư phụ, cũng là bất đắc dĩ, mong ngươi đừng làm sư phụ ta khó xử". Nguồn tại http://Truyện FULL

"Ta đương nhiên sẽ làm vậy" Lâm Hân Ngọc đáp.

Cuối cùng, Nam Phong Tước dẫn Lâm Hân Ngọc tới trước cửa động nhốt Trần Nhược Tư.

Tại cửa thạch động, bị một khối đá lớn chắn lối chỉ chừa một lỗ nhỏ trên tảng đá, tảng đá này che kín cửa động, được các pháp ấn che chắn, làm cho tảng đá trở này với thạch động, trở thành một khối, không thể lay chuyển.

Lâm Hân Ngọc đi đến trước tảng đá kia, nhìn vào trong lổ thủng trên hòn đá, thấy trong động tối đen, nàng hướng vào trong đó kêu lớn vài tiếng : "Trần Nhược Tư, ngươi ở đâu ? Ra ngoài cửa động, ta muốn nói với ngươi mấy câu".

Lâm Hân Ngọc kêu to mấy tiếng, trong động không có âm thanh truyền ra, nàng nghi hoặc nhìn Nam Phong Tước: "Nam Phong Tước đạo huynh, hắn ở đâu? Sao không thấy hắn trả lời?"

"Thạch động này rất lớn , hắn có thể đã đi chỗ khác, nên không nghe tiếng ngươi gọi" Nam Phong Tước trả lời.

Lâm Hân Ngọc thở dài, nói: "Nếu như vậy, ngươi có việc thì hãy đi trước, ta ở đây chờ một chút xem sao, chờ hắn tới đây, ta với hắn nói vài câu, rồi trực tiếp xuống núi".

Nam Phong Tước nhìn thoáng qua Lâm Hân Ngọc rồi, thở dài nói: "Người tu hành, đúng là khó vượt qua khỏi ải tình. Ài…" Hắn nói xong, hướng về các sư huynh đệ đồng môn đang canh gác nói: "Hãy cảnh giới xung quanh cho tốt, có gì di động, lập tức thì phát tín hiệu báo động, biết không?"

Mấy vị đạo sĩ đồng thanh trả lời hắn, Nam Phong Tước nhìn Lâm Hân Ngọc nói: "Ta đi trước, hẹn gặp lại." Nói xong Nam Phong Tước quay người rời đi.

Nam Phong Tước đi rồi, Lâm Hân Ngọc đứng trước cửa thạch động, trong lòng thầm nghĩ: "Mấy đạo sĩ kia nhìn ta gắt gao quá mà Mộng Tuyết cũng không thể hiện thân, bây giờ phải làm sao đây ?"

Đang lúc Lâm Hân Ngọc cảm thấy bối rối trong lòng, một am thanh rất nhỏ, bên tai nàng nói: "Lâm Hân Ngọc, ta là Mộng Tuyết đây, ta bây giờ đã có biện pháp để đi, ở bên ngoài thạch động có bố trí pháp lực trừ yêu, ta không thể tới gần, nhưng dù có thể tới gần, thì ta cũng không thể hiện thân, ngươi phải hỗ trợ ta mới được, ta trốn trên tay của ngươi, ngươi đưa tay ngươi vào trong cái lổ trên cửa thạch động, ta có thể đi vào, hiện thân, trực tiếp đi tìm hắn".

Lâm Hân Ngọc nghe Mộng Tuyết nói xong, lo lắng trong lòng, nhất thời biến mất, nhưng sự ghen tuông cũng xuất hiện, nàng trong lòng thầm nghĩ: "Nếu cho nàng ta đi vào trong động, không phải đã cho nàng cơ hội hai người ở cùng một chỗ hay sao, vạn nhất họ ở trong đó không ra, thì ta đây sẽ ngậm đắng nuốt cay hay sao, hừ, vì cái gì mà ta không thể biến đổi?" Nàng nghĩ đến đây trong lòng có chút hỗn loạn.

Qua hồi lâu, nàng thở dài , chuyển biến ý nghĩ: "Tính ra, để làm người tốt, ông trời muốn cho ta lựa chọn thương tâm, ta cũng không có biện pháp, cứ theo biện pháp của nàng ta rồi nói sau, chỉ cần sau này thấy hắn vui vẻ, ta cũng nên cảm thấy thoả mãn" Nàng nghĩ vậy, đứng dậy, chậm rãi đi đến nơi cửa động.

Lâm Hân Ngọc bước nhanh đến cửa động, nói với các đạo sĩ đang canh chừng: "Ta muốn kêu tiếp, xem hắn có đến đây không".

Các đạo sĩ nghe Lâm Hân Ngọc nói vậy, đều quay đầu đi không nhìn nàng nữa.

Lâm Hân Ngọc bước nhanh đến cửa thạch động, đưa nhanh cánh tay của mình vào trong lổ thủng đó, sau đó nhìn vào lổ thủng, thấy Mộng Tuyết thành một khối quang cầu khiến cho trong động có chút ánh sáng.

Mộng Tuyết nhìn ra hướng ngoài động, vẫy tay, sau đó xoay người, cẩn trọng hướng vào trong động mà đi.

Lâm Hân Ngọc nhìn nàng đi khuất, trong lòng có chút khó chịu, nàng hận không thể hoá thân để vào trong, kéo Mộng Tuyết lại, sau đó chính mình đi tìm Trần Nhược Tư.

Nàng ở tại lổ thủng đó, lẳng lặng nhìn một lúc, sau khi nhìn thấy luồng ánh sáng yếu ớt đó dần dần biến mất, không còn nghe tiếng nữa thì nước mắt tuôn ra.

Nàng xoay người lại tựa vảo tảng đá, ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời có đám mây trắng đang bay và trời xanh.

Nàng trước kia mỗi ngày đều nhìn bầu trời, trước kia mỗi ngày đều có cảm giác giống nhau, nhưng hôm nay, có lẽ nàng có cảm giác khó quên nhất.

Bình luận





Chi tiết truyện