chương 31/ 276

Trong Toả Tiên động không tối tăm chút nào, nhưng cảnh tượng bên trong chỉ có thể thấy được lờ mờ.

Toả Tiên Động này, là một cái toà thạch ốc hình tròn đã được nhân công tu chỉnh. Đường kính của thạch ốc ước chừng mười trượng, giữa thạch ốc là một cái hồ nước hình tròn đường kính rộng chừng ba trượng, nước trong hồ hoàn toàn một mầu đỏ nhạt, là do máu và nước dung hoà lại, tạo nên.

Trên mặt nước, nổi bập bềnh vài thi thể của người chết, trên thi thể, ròi bọ nhung nhúc, chui ra chui vào, nhìn vào thấy ghê sợ vô cùng.

Xú khí ghê sợ này cùng chính là từ các thì thi thể trong nước phát ra, thực ra nơi phát ra mùi ác xú này, cũng từ chính do nước trong hồ mà ra.

Trần Nhược Tư tiến vào thạch môn của Toả Tiên Động, cửa phát ra "két" một tiếng, sau đó tự động đóng lại.

Trần Nhược từ cố gắng chịu đựng mùi xú khí ghê sợ, nhằm vào bên trong đánh giá qua tình hình.

Liếc mắt nhìn đám ròi bọ nhung nhúc trên mấy cái tử thi bập bềnh trên mặt nước kia, nó sợ đến mức lùi lại hai bước, một cảm giác muốn nôn mửa, nhất thời sinh ra.

"Kỳ quái thật, không có người tại đây, thạch môn này sao lại có thể tự động mở nhỉ". Một âm thanh từ bên ngoài thạch môn truyền đến tai của Trần Nhược Tư.

Trần Nhược Tư nôn oẹ mấy lần, ánh mắt tránh nhìn vào những thi thể làm cho người ta ghê sợ kia. Nhìn vào bên trong, nó chỉ thấy một màn hắc ám, tinh hình đó cũng có lẽ là không gian nhân tạo khá lớn, khiến cho bên trong đó tương đối mịt mờ.

Trần Nhược Tư tim đập thình thịch, có vẻ hết sức khẩn trương, nó cảm giác thấy trên trán và lòng bàn tay, mồ hôi lạnh túa ra, trong lòng nó thầm nghĩ: "Nơi quái quỷ này, vừa tối vừa thối, bên ngoài lại có quỷ binh, ta nên làm gì bấy giờ đây."

Nó không biết nơi này bây giờ cho dù nó có ra ngoài cũng không ai có thể nhìn thấy nó. Nó bây giờ chỉ là một linh hồn, không phải là một thực thể, nó lúc này cũng là tự mình sợ chính mình mà thôi. Cửa đá vừa mở, Trần Nhược Tư nhìn thấy mấy quỷ soa, quỷ nô tay cầm cương xoa lao vọt đến.

Trần Nhược Tư trong lòng kinh hô một tiếng, chân vội vã chảy thẳng vào khoảng không hắc ám.

Bọn quỷ soa, quỷ nô này, sau khi tới, liền chia thành hai đội, phân biệt hướng hai bên, vây lại, phương thức vây bắt này của bọn chúng, bất luận là kẻ nào, cũng đều không thoát khỏi sự tuy bắt của chúng.

Trần Nhược Tư chạy tới trước một cột đá ước chừng năm thước liền ngừng lại, nó mơ hồ nhìn thấy bên cạnh cột đá nọ, có một người đang đứng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nó tưởng rằng người kia ở nơi đó và đang đợi để bắt nó.

Nó lẳng lặng nhìn người đứng ở cột đá kia, không dám thở mạnh một tý nào, người nó không tự chủ được, run lên, giờ phút này chính nó cũng không biết mình vì cái gì trở nên nhát gan như thế.

Nó lẳng lặng đứng một hồi, nó nhìn thấy nơi cột đá người nọ giường như không có một chút phản ứng, cũng không có bất kì động tác gì, nó cảm thấy kỳ quái trong lòng thầm nghĩ: "Người nọ ở cột đá chẳng phải cũng đợi ở đây để bắt ta, chẳng lẽ bọn họ là thần tiên bị khốn ở chỗ này?" Nó nghĩ vậy, liền bạo gan hướng người nọ đi tới.

Lúc này, Trần Nhược Tư phía sau đuổi theo nó là quỷ soa, quỷ nô cũng sắp tới, nó mơ hồ nhìn thấy thân ảnh cũng chúng.

Trần Nhược Tư bước nhanh tới cột đá, nó nhìn thấy một lão đạo râu bạc, trên người không hề bị trói bởi sợi dây thừng nào, hai tay vòng về phía sau ôm cột đá. Thân thể và đầu cũng là vô lực gục xuống về phía trước, hình dáng giống như bị trói buộc.

"Sao lại thế này a, chẳng lẽ bọn họ đều bị pháp thuật khống chế tại nơi này?" Trần Nhược Tư trong lòng nghi hoặc, nó đi tới lão đạo râu bạc đang tự mình ôm cột đá ở trước mặt, cẩn thận kiểm tra một hồi, cũng không có phát hiện dây thừng hay bất cứ thứ gì trói buộc người đó.

"Nhanh, nhanh tìm người!" Giọng của một tên quỷ soa nói chuyện vọng đến tai của Trần Nhược Tư.

Trần Nhược Tư cảm giác được thanh âm này, có vẻ rất gần tai của nó, nó ngẩn ra giây lát, xoay người lại, nó nhìn thấy tình hình trước mặt, trong lòng nhất thời khẩn trương run lên, chỉ có chút vậy mà không những làm nó sợ đến đôi chân như mềm nhũn, mà còn ngã sấp trên mặt đất.

Lúc này, quỷ nô, quỷ soa đến sát ngay trước mặt nó, nhìn chằm chằm vào nó, chỉ là nó không rõ bọn quỷ nô, quỷ soa này vì cái gì mà chưa công kích nó.

"Mày tìm kiếm cái gì thế?" Một tên quỷ soa hướng vào tên quỷ soa bên cạnh hỏi.

"Tao cảm ứng được hơi thở của một con người ở phía trước, người này ở ngay trước mặt chúng ta, nhưng sao tao lại không nhìn thấy hắn? Mày đi kiểm tra lão già kia một chút, xem có phải là hơi thở của lão hay không?" Tên quỷ soa nói.

Tên quỷ soa bên cạnh hướng Trần Nhược Tư đi tới, Trần Nhược Tư gấp rút tránh qua một bên nhường lối cho gã.

Trần Nhược Tư nhìn thẳng vào tên quỷ soa, đi thẳng tới bên đó, nó mới biết được bọn quỷ nô, quỷ soa này căn bản là không nhìn thấy được nó, bọn chúng bây giờ chỉ có thể dựa vào hơi thở để phán đoán vị trí của nó.

Nó biết rõ lúc này phải bình trụ hô hấp, đứng ở đó, dần dần nó bình tĩnh lại, tâm lý khẩn trương đã tiêu thất tức thì, nó trong lòng thầm nghĩ: "Mẹ kiếp, thật là may mắn bọn chúng không thấy được, bằng không cái mạng nhỏ này đã xong rồi.

Lúc này, quỷ soa, quỷ nô tuần tra vòng quanh từ bên kia, cũng đi tới nơi này, một quỷ soa đầu lĩnh hướng bên này hỏi: "Bọn mày kiểm tra bên đó, có nhìn thấy đứa nào không?"

"Không có, không có nhìn thấy ai, chỉ là, bọn tao mới nghe được tiếng hít thở, trước mắt đích thị cái lão kia, giống như đã chết, căn bản là không có hô hấp, bọn tao cũng đang bực mình đây." Một quỷ soa đầu lĩnh bên này nói.

Trần Nhược Tư nghe được chúng đối thoại, bất giác thầm trộm cười lên.

"Bên trong không có ai, chúng ta ra ngoài thạch ốc bên ngoài tìm xem." Một quỷ soa đầu lĩnh, hướng thủ hạ, phất phất tay, nói, hắn nói xong, chính mình quay đầu, xoay người rời khỏi.

Bọn quỷ soa, quỷ nô, nhận được mệnh lệnh, nhất nhất vâng lời, rời đi khỏi.

Chỉ chốc lát, bọn quỷ soa, quỷ nô, đều đi ra thạch môn.

Thấy quỷ nô, quỷ soa ra cửa, nó mới dám thở phào, trong lòng thầm nói: "Ai da, má ơi, khó chịu muốn chết đi được." Nó thầm nói xong, hớp từng ngụm từng ngụm mấy hơi thở, nó muốn vỗ vào ngực mình, nó vỗ vài cái, tức vỗ vào khoảng không, nó làm ra vẻ chỉ có mình nó biệt bộ dạng kỳ quái này, cười cười.

"Tiểu tử, ngươi ở đó mà cười cái gì?" Trần Nhược Tư nhìn lão nhân trước mặt, ngước đầu lên, nhìn nó, nói.

Những lời này của lão nhân, hại Trần Nhược Tư bị doạ đến nhảy ngược lên, nó nghi hoặc nhìn lão nhân bên cột đá kia nói: "Lão gia gia, người vừa rồi không có hít thở, quỷ soa môn nọ đều nói ngươi đã chết, như thế nào ngươi lại sống, lại có khả năng nhìn thấy ta?"

Lão nhân kia không có trả lời câu hỏi vừa rồi của nó về việc tại sao không thở, bây giờ lại có thể nói chuyện ở đây, lão nói: "Không thể thấy được, nhưng có thể nghe thấy được âm thanh của ngươi, người là cô hồn dã quỷ như vậy, lại còn vui vẻ như vậy, thần tiên như ta đây thật là hâm mộ".

"Cái gì, tôi là cô hồn dã quỷ." Trần nhược tư cười cười, nói: "A a, tôi không phải là cô hồn dã quỷ, tôi là người, còn không có biến thành người thực"

"Không nên ở chỗ này, chạy mau, nếu bị minh tộc tới bắt, ngươi tịnh không có tự do, từ quỷ nô tố giác, bọn họ có thể đoán ra ngươi." Lão nhân kia nói.

"Tôi mới không sợ, lão gia là thần tiên, như thế nào biến thành một bộ dạng như vậy?" Trần Nhược Tư nói.

Lão nhân kia lắc lắc đầu, thở dài, nói: "Ta là bị Minh tộc tả hộ pháp Thanh Mâu bắt, pháp thuật của thật sự quá lợi hại, chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn."

Trần Nhược Tư trong lòng thầm nghĩ: "Thanh Mâu hắn thật lợi hại, xem ra ta cần phải cứu các vị thần tiên thoát khỏi nơi này. Làm sao bây giờ, ta còn phải nghĩ biện pháp đưa bọn họ đi ra ngoài." Nó nghĩ vậy, nhìn lão nhân kia nói: "Lão gia biết thế nào mới có thể trợ giúp mọi thoát khỏi nơi này không?"

Lão nhân kia lắc lắc đầu, nói: "Nói cũng vô dụng, ngươi căn bản không làm được. Mau rời đi, đa tạ hảo ý của ngươi, chúng ta bị bắt, tựu không có khả sống đi ra ngoài."

"Lão gia vì cái gì nghĩ đến cái chết, bên ngoài có rất nhiều người khổ nạn đều đang chờ thần tiên cứu giúp? Tôi cầu xin các người, hãy vì thiên hạ này chịu khổ nạn. Xin người, cho tôi một cơ hội trợ giúp mọi người được không?" Trần Nhược Tư cầu khẩn nói.

Nó bây giờ thốt lên những lời này đầy hảo ý, thực là buột mồm thốt lên, không hề suy nghĩ.

Lão nhân kia thấy nó như thế, lão bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, nói: "Chúng ta là thần tiên, thế nhưng còn không bằng một cô hồn dã quỷ. Được rồi, ta nói cho ngươi, ngươi chỉ cần tới Minh Vương cung điện phá hủy Ma tượng, pháp lực siêu nhiên khống chế nơi này sẽ liền tiêu biến, như vậy chúng ta có thể sử dụng pháp lực đào tẩu.

Trần Nhược Tư nghe xong lão nhân kia nói, trong lòng cả kinh, mồ hôi lạnh túa ra, trong lòng thầm nghĩ: "Muốn mình tới Minh vương cung điện, vậy không phải là muốn mình tới chịu chết sao. Bọn họ bây giờ mặc dù nhìn không thấy ta, vạn nhất minh vương nọ có khả năng cảm ứng được sự tồn tại của mình, như thế mình đây không phải xong đời rồi sao, làm sao bây giờ?". Nó nghĩ vậy, lâm vào cảnh tiến thối lưỡng nan.

Bình luận





Chi tiết truyện