chương 134/ 276

Lâm Hân Ngọc thấy động tác nam tử kia chậm chạp, nàng không vội vàng làm động tác phòng thủ, mà lẳng lặng đợi nam tử kia đến.

Khi nam tử kia còn cách Lâm Hân Ngọc chừng khoảng hai thước, Lâm Hân Ngọc tay vung lên, nam tử kia còn chưa kịp hiểu việc này là như thế nào thì cảm thấy chân mình bất thình lình bị một vật gì đó bắt trói lại, người đổ về phía trước.

"Phanh" một tiếng vang lên, nam tử kia ngã sấp xuống trước mặt Lâm Hân Ngọc, như một con chó bị ném xuống bùn.

Hai người Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc thấy thế, đều "ha ha" cười lớn. Cười xong, Lâm Hân Ngọc nói: "Ta cứ nghĩ ngươi có chút bản lĩnh, không có nghĩ ra lại vô dụng như vậy. Nói mau, là ai sai khiến ngươi làm việc này."

Nam tử kia úp trên mặt đất, rên rỉ vài tiếng, dùng sức dậy, xem ra hình dáng cũng có khí cốt, đầu ngoảnh một bên, không nhìn Mộng Tuyết lẫn Lâm Hân Ngọc, cũng không có trả lời Lâm Hân Ngọc.

Lâm Hân Ngọc thấy hắn như thế, tức giận tiến đến đá hắn ngã xuống đất, mắt lộ hung quang nhìn hắn nói: "Ta cho ngươi hai đường lựa chọn, một là đường chết, nếu người không nói, một là đường sống, ngoan ngoãn nói ra người sai khiến ngươi. Ta cho ngươi ba phút suy nghĩ." Nàng nói xong, phi thân trở về, đứng bên cạnh Mộng Tuyết.

Mộng Tuyết kề tai Lâm Hân Ngọc, nhỏ giọng nói: "Ta thấy hắn nhất định là một tên sai vặt cái gì cũng không biết, cho dù muội có kề đao vào cổ, hắn cũng không thể nói ra được người sai khiến hắn."

Lâm Hân Ngọc nhỏ giọng đáp: "Mặc dù không thể từ trong miệng của hắn biết được người sai khiến hắn, nhưng ít nhất cũng tìm được một chút manh mối."

Nam tử kia không hề bị lời nói của Lâm Hân Ngọc làm cho sợ hãi, hắn nằm sấp trên mặt đất, cũng không có đứng lên, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Hân Ngọc cùng Mộng Tuyết, không kêu một tiếng, làm cho người khác tưởng như hắn bị câm.

Mộng Tuyết thì thầm bên tai Lâm Hân Ngọc: "Muội xem hình dáng hắn như thế, nam tử này không có chức vụ gì, nhưng hắn là một nam tử cứng cỏi, không dùng biện pháp mạnh được, nếu như vậy không được, chúng ta diễn một vở kịch, cố ý cãi nhau, để hắn có cơ hội đào tẩu, sau đó chúng ta lén theo dõi hắn, có lẽ như vậy có một ít thu hoạch, muội thấy thế nào?"

Lâm Hân Ngọc liếc nhìn nam tử đang nằm sấp trên mặt đất, nhỏ giọng nói: "Xem hình dạng của hắn, thật không nghĩ ra lại là một nam tử cứng cỏi, cứ theo cách tỷ như vậy. Mà chúng ta tranh cãi vì lý do gì đây?"

Mộng Tuyết nói nhỏ: "Cái này đơn giản, hai người chúng ta bắt đuợc hắn, sau lại vì được thưởng mà phát sinh tranh cãi, ta nghĩ hắn sẽ không nghi ngờ."

Lâm Hân Ngọc nói nhỏ: " Ah, biện pháp này tốt đấy. Con người nhiều giảo trá, không có nghĩ đến tỷ cũng học được, bội phục, từ nay về sau nên theo tỷ học tập nhiều hơn." Nàng nói xong, nhíu mày, bước nhanh hướng về hán tử nằm trên mặt đất, đi tới. Lâm Hân Ngọc tại phía trước nam tử, đứng một hồi, dùng ánh mắt hướng Mộng Tuyết làm hiệu, sau đó đá nam tử kia một cước, kêu lớn: "Tưởng không nói là được hả? Nếu không nói, ta lập tức giết ngươi."

Nam tử kia hừ lạnh một tiếng, nằm sấp trên đất, kêu: "Con mụ chết tiệt này, ngươi nghĩ ta là người sợ chết sao? Lão tử hôm nay biết phận, muốn giết cứ giết, ngươi không cần nói nhiều."

Lâm Hân Ngọc giả bộ rất tức giận nói: "Khốn kiếp, ngươi nghĩ ta thật sự không dám giết ngươi sao?" Nói xong, nàng ngưng tụ pháp lực trên tay, giơ chưởng hướng nam tử kia vỗ mạnh tới.

Mộng Tuyết thấy thế, vội lách người tới trước, đẩy một chưởng Lâm Hân Ngọc đi, giả ý trợn mắt nhìn Lâm Hân Ngọc nói: "Nha đầu đáng chết nhà ngươi, ngươi không thấy bắt hắn còn sống đem về sẽ có thưởng sao? Ngươi giết hắn rồi, chúng ta sẽ tốn công vô ích. Với lại, hắn là do ta bắt được trước, nên do ta xử lý, chuyện này không liên quan đến ngươi." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Lâm Hân Ngọc giả vờ tức giận nói: "Cái gì, ngươi nói cái gì, hắn, hắn là tên ma nhân khốn kiếp, ngươi không nghe hắn chửi sao? Ta thật sự không chịu nỗi cái giọng này, ta không cần thưởng cái gì cả, ta bây giờ chỉ muốn giết hắn, ngươi mau tránh ra, nếu không, ngay cả ngươi ta cũng đánh."

Mộng Tuyết không chịu buông tha nói: "Đánh thì đánh, ai sợ ai, ngươi đừng tưởng mình là đại tỉ, là có thể hăm doạ ta."

Lâm Hân Ngọc không khách khí đáp lại: "Ta sớm đã nhìn ngươi không thuận mắt, đến đây đi, xem ta thu thập ngươi như thế nào." Nàng nói xong, giơ chưởng hướng Mộng Tuyết đánh mạnh tới.

Mộng Tuyết lui về sau mấy bước, cách xa phía sau nam tử kia một chút, ngừng lại, cùng Lâm Hân Ngọc đối một chưởng. Lâm Hân Ngọc lộn một vòng trên không, người nhảy lên, lại hướng Mộng Tuyết đánh tới.

Mộng Tuyết lựa thời cơ, giả bộ rất khó khăn và chật vật né tránh, cuống quít, tung ra một chưởng, một quang cầu pháp thuật, từ lòng bàn tay nàng bay ra, thẳng Lâm Hân Ngọc hướng đến.

Lâm Hân Ngọc biết quang cầu pháp thuật Mộng Tuyết phát ra, xem quang mang rất mạnh, nhưng năng lượng phát ra, không lớn lắm, nàng cũng khẩn cấp huy động chưởng, một quang cầu cũng được phát ra. Trong nháy mắt, một tiếng nổ lớn phát ra " Phanh", vô số quang mang bắn ra bốn phía, Lâm Hân Ngọc thấy cơ hội đến, theo hướng quang mang, tung bay ra ngoài, giả ý rơi trên mặt đất, làm bộ hình dáng rất thống khổ khó chịu. Trong lòng cười thầm nói: "Thật không có nghĩ đến, nàng ta diễn kịch giỏi như vậy, xem ra nam tử kia dù không muốn tin cũng bị nàng ta làm cho phải tin."

Mộng Tuyết nếu không biết từ trước, có lẽ cũng không cho rằng sự tình trước mắt là giả. Nàng chớp mắt liếc nhìn nam tử kia, nàng thấy nam tử kia đã từ trên mắt đất bắt đầu đứng lên, nàng trong lòng cười thầm, đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Hân Ngọc nói: "Thế nào, biết lợi hại của ta chưa,. Còn muốn cùng ta tranh giành sao?"

Lâm Hân Ngọc giả ý ho khan hai tiếng, hình dáng giả bộ khó khăn, từ trên mặt đất đứng lên, tay phải ôm ngực, lạnh nhạt nhìn Mộng Tuyết nói: "Hừ, đến đây đi, ngươi tưởng ta thật sự sợ ngươi sao? Vừa rồi chỉ là không cẩn thận, để ngươi đánh trúng mà thôi."

Mộng Tuyết nói: " Tốt, cái này là do ngươi tự tìm đến, ta nhịn ngươi lâu rồi, hôm nay ta và ngươi ở chỗ này giải quyết cho xong." Nói xong, tung người bay vọt đến, hướng Lâm Hân Ngọc đánh tới.

Nam tử kia thấy thế trong lòng đắc ý nói: "A a, hai con mụ đáng chết, vì tranh công mà bắt đầu đánh nhau, lúc này mà không trốn, còn chờ đến khi nào." Hắn nghĩ vậy, xoay người đầu cũng không ngoảnh lại, một mạch chạy thẳng.

Mộng Tuyết bay đến bên cạnh Lâm Hân Ngọc, đẩy bả vai nàng, cười nói: "Ngươi diễn cũng không tệ, đi thôi, chúng ta đuổi theo cho kịp, bằng không, màn kịch vừa diễn xem như uổng phí."

Lâm Hân Ngọc cười cười, đáp: "Ân, đi thôi."

Hai người nhìn nhau cười, sau đó, theo hướng nam tử kia đào tẩu, đuổi theo.

Hai người bọn họ, theo đuôi nam tử kia, đến trước cửa kho của một nhà dân, sau khi nhìn thấy nam tử kia đi vào cổng, Lâm Hân Ngọc nói: "Mộng Tuyết tỉ, bây giờ chúng ta phải làm sao, đi vào sao?"

Mộng Tuyết suy nghĩ, nói: "Không, trước tiên không nên xông vào, đợi một lát nữa xem sao, nếu nơi này là nơi tập hợp của đám người kia, chắc sẽ còn có những người dán công cáo khác đến, nếu không tập hợp lại, chúng ta đi vào cũng chỉ bắt được nam tử mà chúng ta thả kia thôi, như vậy cũng đồng nghĩa với thất bại."

Lâm Hân Ngọc thở dài, cười đáp: "Ân, cũng là tỷ lo lắng chu đáo, chẳng trách Trần Nhược Tư thích tỷ như vậy, mà không nguyện ý tiếp nhận muội, muội bây giờ đã hiểu được là tại sao, muội tự nhận mình không bằng, muội từ nay về sau sẽ không cùng tỷ tranh giành hắn nữa, chỉ cần thường xuyên thấy hắn vui vẻ, muội cũng cảm thấy mãn nguyện. Bất quá, có đôi khi muội sẽ ghen tuông một chút, mong tỷ không nên vì vậy mà ghi hận muội nha."

Mộng Tuyết cười cười, đáp: "Nha đầu ngốc, ta là người keo kiệt như vậy sao? Với lại, nam nhân có vài lão bà cũng là chuyện bình thường, mặc dù ta không muốn hắn lấy nữ nhân khác, nhưng nếu hắn nguyện ý chấp nhận muội, ta tuyệt sẽ không phản đối, bất quá nếu có thể thành, muội không một mình độc chiếm hắn là được rồi."

Lâm Hân Ngọc nghe nói thế, ngẩn người có chút không dám tin những gì mình nghe được là thật, trong lòng thầm nghĩ: "Không có nghĩ ra, tỷ ấy lại đại lượng như vậy, có thể cho phép người đàn ông mà mình yêu thương, yêu thương một nữ nhân khác, ta tự hỏi ta có cao thượng được như thế không. Ài, tỷ ấy không phải là đang thử ta đấy chứ."

Suy đoán trong lòng của Lâm Hân Ngọc, có thể nói là quá mức đa nghi rồi, đối với những lời Mộng Tuyết nói với Lâm Hân Ngọc, có thể nói là thật lòng. Nàng có thể chấp nhận Lâm Hân Ngọc, bởi vì nàng cảm thấy có một số mặt mình đối đãi với Trần Nhược Tư không được tốt, mà Lâm Hân Ngọc có thể bù đắp cho khiếm khuyết của chính mình, để Trần Nhược Tư càng thêm vui vẻ. Cách làm này, cũng có thể nói là một loại cảnh giới, vì tình yêu mà hy sinh.

Đang lúc hai người Lâm Hân Ngọc và Mộng Tuyết trầm mặc không nói, cách đó không xa truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân.

Bình luận





Chi tiết truyện