chương 4/ 276

Sở vị, thiên ngoại hữu thiên,nhân ngoại hữu nhân, đạo cao một thước, ma cao một trượng, kẻ cường hãn còn có kẻ cường hãn hơn.

Chính bởi vậy, từ khi khai thiên lập địa, khi bắt đầu có sự sống,thế giới này không ngừng biến ảo khó lường

Nhân loại mong muốn trở thành thiên tiên có từ lâu, trải qua đau khổ trăm vạn năm, năng lực chung quy mạnh mẽ cũng trở lại ban đầu.

Mong muốn trở thành thần tiên, tức là tìm được tiêu diêu khoái hoạt, đó là giấc mộng của rất nhiều người, cũng là cách duy nhất thoát khỏi thế giới phân tranh hỗn loạn này.

Từ lâu, Thần Châu trung thổ được xem là trung tâm của giới tu chân, ở đó có vô số tu tiên đạo quán và miếu từ.

Trong số đó, nổi danh nhất phải kể đến: Pháp Hoa Tự, Bồ Đề Tự, Trường Phong Đạo Quán, Thanh Tâm đ*o Quán, do trở thành những thánh địa của tu chân, mỗi nơi đều có những phương pháp tu luyện riêng nổi danh.

Trong đó Thanh Tâm đ*o Quán được coi là đích tu thần phổ, đạo pháp cao thâm, được coi là con đuờng nhanh nhất để tu đạo thành tiên.

Thanh Tâm đ*o Quán tọa lạc trên Thiên Sơn ở phía đông nam của trung thổ. nguồn TruyenFull.vn

Đây là một một địa danh nổi tiếng, ngọn núi sơn thạch hình dạng kỳ quái được thiên nhiên tạo ra, thế hiểm yếu ít nơi có được.

Thanh Tâm đ*o Quán kiến tạo ở chỗ này, quả là đã hao phí không biết bao nhiêu nhân lực, vật lực, cũng như tài lực, để kiến tạo một toà đạo quán to lớn trên đỉnh Chi Thượng Sơn.

Lên đến Thanh Tâm đ*o Quán là lên đến đỉnh của ngọn núi, ở đó ta có thể phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ, Thanh Tâm đ*o Quán phía đông giáp sa mạc, phía nam thì giáp với hải vực, tất cả đều có thể thu vào trong tầm mắt.

Khi đứng tại đây, khiến cho người ta có cảm giác ngạo thị thế gian, duy ngã độc tôn đích thị cái cảm giác đó rất mãnh liệt.

Từ Thanh Tâm đ*o Quán, ở phía dưới chân núi, có một hồ nước lớn, nhìn từ xa hồ nước tựa như một chiếc gương bạc khổng lồ, trong suốt, sáng ngời phản chiểu ánh sáng của mặt trời, còn nếu lại gần ta có thể nhìn thấy rõ từng đàn cá tung tăng bơi lội trong nước.

Nhưng chẳng ai biết cái hồ này nông sâu bao nhiêu cả.

Tương truyền rằng, xưa có một tiên nữ bởi vì động lòng với một nam tử phàm nhân, sau khi người nam tử từ giã trần gian, nàng đã từng ngồi ở đây khóc suốt ba ngày ba đêm, sau đó không ai thấy nàng xuất hiện nữa, còn nơi nàng khóc tự dưng xuất hiện một hồ nuớc, từ đó, mọi người gọi hồ là Thuỷ Lệ Hồ.

Nước dùng cho sinh hoạt hằng ngày của các đạo sĩ trên Thanh Tâm đ*o Quán cũng đều được lấy từ hồ nước này.

Vào mỗi buổi sáng, khi mặt trời còn chưa mọc,các đạo sĩ xuống núi để lấy nước.

Việc gánh nước lên núi, là công việc hàng ngày của các đệ tử trong Thanh Tâm đ*o Quán, nó cũng được coi là một phương pháp tu luyện

Sáng hôm nay, một thân hình nhỏ gầy, khuôn mặt gầy yếu, tóc trên đầu tết rất cẩu thả, mặc đạo bào màu xanh lam, nhìn kỹ có thể nhận ra đó một tiểu tử, trên vai đang gánh thùng nuớc bằng cây mộc dũng, hối hả theo sau một đám đạo sĩ cường tráng đang ung dung bước đi trên bậc thang xuống núi, hướng về Thủy Lệ Hồ.

Tiểu tử nhỏ bé đó, năm nay khoảng 16 tuổi tên là Trần Nhược Tư.

Có lẽ vì lo lắng thân hình gầy còm của nó, nên chưởng môn của Thanh Tâm đ*o Quán, đặc cách cho nó, không cần tu luyện theo phương pháp đi lấy nước này.

Hôm nay là lần đầu tiên nó được giao nhiệm vụ đi lấy nước, ngươi xem,nó đang cố gắng vác… không phải, nói là kéo lê chiếc thùng nước to gần bằng nó, nếu có nguời nhìn thấy bộ dạng đi lấy nước lúc này của nó có lẽ sẽ bò lăn cuời đến vỡ bụng mất.

Đám đạo sĩ to khỏe đang đi phía trước kia, là đám đồng môn sư huynh của nó, mặc dù trong như bọn họ đang thong thả bước đi nhưng lại đi rất nhanh, tựa như luớt trên gió vậy.

Không đến một hồi tu luyện theo phương pháp gánh nước này, Trần Nhược Tư bị tụt hẳn lại phía sau các vị các sư huynh của nó.

Trần Nhược Tư thở gấp, vẻ mặt tỏ ra lo lắng, nó không thể nhấc thùng nước lên được nữa, và đang tụt thẳng về phía sau, vừa thở vừa vội vã lớn tiếng kêu: "…hm…. hm... các sư huynh, chờ đệ với nha,...đệ, đệ thật sự không thể đi tiếp được nữa".

Nghe thấy vậy đám đạo sĩ, liền quay đầu lại, nhìn nó, "ha...ha" Nam Phong Tước, cười to, gã là đại sư huynh của Nhược Tư, gã vừa cuời vừa nói: "Sư phó không có cho ngươi đi, tiểu tử, chính ngươi tự nguyện đòi đi, bây giờ lại còn làm mất thời gian của mọi nguời, không chờ ngươi được, ngươi hãy từ từ chậm rãi đi nha!"

Gã nói xong, lắc đầu, mỉm cười, xoay người tiếp tục cùng với mấy người kia, dảo bước đi

Trần Nhược Tư quệt tay ngang miệng, nhìn bóng của mấy vị sư huynh đang khuất dần, trong lòng thầm mắng: "phù...hmm..cái đám hỗn đản, ngay cả chờ ta cũng không muốn, xem từ nay về sau đừng hòng nhờ ta giúp các ngươi học kinh văn và bùa chú, để cho sư phó phạt cả đám các ngươi, đáng chết àh …thiệt là tức quá hừ hừ!"

Kinh chú, bùa chú, đích thị có thể gọi nó là cao thủ trong đám đồng môn, nó có biệt tài là chỉ cần xem qua một lần hoặc nghe qua một lần là nó có thể nhớ như in, chính vì mỗi lần sư phó giảng giải về kinh chú và bùa chú chỉ cần nghe qua nó ghi nhớ trong khi đó các vị sư huynh của nó phải chật vật mãi mới có thể ghi nhớ nhiều lắm là một nửa lời lão sư giảng.

Thời đó, giấy viết vốn rất quý, nó chỉ dùng để lưu trữ các bản chính của kinh văn, do đó sư phó khi dạy đệ tử thường chỉ dùng lời để giảng giải tuyệt không có ghi chép gì..

Cũng vì thế mà các sư huynh đều tìm đến nó để nhờ vả, cũng bởi vậy nó luôn cảm thấy tự hào Về điểm hơn nguời này của mình.

Hắn tuy thông minh lanh lợi nhưng cũng có lúc thích bày những trò nghịch ngợm, nhưng lại rất chăm chỉ tu luyện, nó ở trên đạo quán này từ nhỏ ít nhất cũng được mười năm, mặc dù vậy nó lại hoàn toàn không có một chút khả năng sử dụng pháp lực, chưởng môn đạo quán và sư phó của nó dù tìm mọi cách nhưng cũng không thể hiểu được tại sao lại như vậy.

Mười năm về trước có một vị đại sư đã từng lui tới Thanh Tâm đ*o quán, khi vị đại sư đó nhìn thấy Trần Nhược Tư, đã khuyên lão chưởng môn chú ý nó và quan tâm chăm sóc bồi tài cho nó, lão còn tiên đoán tương lai của nó nhất định không chỉ dừng ở phàm nhân.

Chưởng môn đạo quán, đã đưa Nhược Tư cho sư đệ yêu quý của mình và căn dặn phải dạy dỗ nó tử tế, nhưng những biểu hiện của nó khiến cho chưởng môn và sư phó của nó có chút thất vọng, bọn họ mặc dù không từ bỏ hi vọng nơi nó, nhưng đối với lời tiên đoán của vị đại sư cách đây 10 năm có chút hoài nghi.

Trần Nhược Tư bất đắc dĩ tiếp tục vác chiếc thùng nước, từng bước, từng bước một bước xuống chân núi.

Rốt cục, nó đã nhìn thấy Lệ Hồ, nó cảm thấy rất hưng phấn liền buông vứt cả thùng nước, từ trên bậc thang nhảy thẳng xuỗng dưới.

Lúc này, các sư huynh đồng môn của nó, đang trên đường trở về, trên vai mỗi người, thùng nước đều đã đổ đầy nước.

Một trong hai vị đạo sĩ, là nhị sư huynh của gã, sư huynh Xích Vũ Đông, thấy nó nhảy đến bên cạnh mình, cười nói: "Xú tiểu tử, ngươi làm gì mà nhảy nhót lung tung thế, giờ chúng ta bắt đầu quay về, không thể đợi ngươi được."

"Không đợi thì không đợi, ai cần, xì..." Trần Nhược Tư cố sống cố chết liếc mắt nhìn Xích Vũ Đông làu làu.

"Này đó là nguơi nói đó nha đừng trách mọi người tại sao không đợi ngươi." Tam sư huynh, Lạc Lan Điền, mỉm cười nhìn nó nói.

Nói xong, cả đám sư huynh liền cười lớn, rồi tiếp tục gánh nước quay lên núi.

Trần Nhược Tư quay đầu lại, nhìn mấy vị sư huynh, lẩm bẩm: " đồ sư huynh thúi, ngay cả một chút nghĩa khí cũng không có, hừ, ta không tin là ta không thể, xách một thùng nước đầy lên núi, ta sẽ cho cách ngươi mở rộng tâm mắt".

Nói xong, xoay người, cúi xuống định nâng chiếc thùng nuớc lên.

" AAA" Trần Nhược Tư đột nhiên lao nguời về phía truớc.

Không hiểu vì là do đường trơn hay do chân nó vấp phải vật gì đó mà bị mất đà.

Trong lúc đó mặc dù nó nhanh tay nắm được chiếc quai của thùng nước nhưng điều đó tịnh không giúp ích được gì cho gã lúc đó, cả nó và thùng nước đều bị trượt xuống dưới.

"Cộc cộc" âm thanh va đạp của thùng nước với nền đất vang lên.

Nhược Tư, hai mắt nhắm nghiền ôm chặt lấy thùng nước, thất thanh hét lên "Â...Â...A...Cứu cứu" nó tiếp tục lặn xuống dưới.

Mặc dù nó hét rất to nhưng lúc này có lẽ với cước lực của đám sư huynh. Bọn họ có khi đã gần về đến đạo quán, cho nên tịnh không có một ai hồi đáp lại...

Lúc này chỉ có đám chim chóc trong rừng đáp lại tiếng hét của nó, chúng nhảy nhót chuyền cành kêu lên liên hồi, tự như đang cười nhạo lại nó

" Bụm....smmmm...." cả Nhược Tư và thùng nước lao thằng xuống hồ.

Vốn từ bé chưa bao giờ xuống nước, nên Trần Nhược Tư tịnh không biết bơi lội, cũng may là lần hạ thuỷ đầu tiên này, nó ôm chặt lấy thùng nước nên mới không bị chìm nghỉm.

Chiếc thùng khi rơi xuống nước, liền tiếp tục trôi và lăn trên mặt nước, khiến cho Nhược Tư phải thưởng thức không ít nước hồ vào bụng.

Lúc này diện mạo của nó tái nhợt, ướt hết đầu tóc, sợ hãi, nước mắt hai bên chực trào ra, nói chung là "thê thảm".

Sau một hồi, chiếc thùng nước không còn lăn nữa, lúc này Nhược Tư chỉ biết ôm chặt lấy thùng nước nổi trên mặt nước, vẻ mặt thất thần, nó tuyệt nhiên không dám động loạn nó sợ rằng nếu mình mà động đậy chắc chắn sẽ phải chịu thêm không ít thê thảm

Một lát sau Nhược Tư bắt đầu lấy lại bình tĩnh, nó nghĩ: "không ngờ lần đầu tiên xuống nước lại nguy hiểm như vậy, thiếu chút nữa là ta được phi thăng rồi…"sau một hồi ý niệm của nó bắt đầu chuyển biến, dường như hết sợ hãi: " ủa, cái cảm giác được thả mình nổi trên dòng nước này coi bộ cũng thú vị lắm chứ, tốt nhất là ta cứ đợi ở đây chờ bọn họ đến cứu, sau này nhất định phải bảo bọn họ dạy bơi cho ta mới được, và ta có thể tự mình xuống nước mà không phải sợ chết đuối".

Nghĩ đến cảnh có thể tự do bơi lội, nó cảm thấy vui vẻ hẳn lên.

Chợt, lúc này khoảng cách hơn mười trượng, hằng hà bong bong bóng nổi lên trên...

Nhươc Tư thấy thể cả nguời run lên một cả giác lo sợ trỗi lên trong lòng.

Khi nó nhìn thấy từng đợt vô số bong bóng nổi lên như vậy, nó chợt nhớ lại : " có lần ta từng nghe các sư huynh kể lại rằng ở Thuỷ Lệ Hồ này có thuỷ quái, chả nhẽ nào là thật,...ôi mẹ ơi, cái số tôi sao lại thế này...đầu tiên là ngã suýt mất mạng… rồi bây giờ thì gặp thủy quái....mẹ ơi cứu con với... hic hic"

Trần Nhược Tư ngày càng sợ hãi, trái tim tưởng như có lúc nhảy ra khỏi lồng ngực, toàn thân run rẩy, do vậy thùng nước đang trôi bắt đầu loạn động.

Bình luận





Chi tiết truyện