chương 162/ 276

Vào lúc Trần Nhược Tư rên rỉ thống khổ thì nội dung về Ngũ Linh Châu trong cuốn sách nọ bất chợt hiện lên trong đầu, hắn thầm nhủ: "Mộc Linh Châu này bên trong ẩn chứa một cỗ thần bí lực lượng, nói không chừng, dùng triệu hoán chú ngữ có thể điều khiển được lực lượng của nó đây? Mặc kệ đi, thử một chút rồi tính tiếp, không thành không thì cũng thành nhân." Nghĩ đến đây, hắn đưa tay vào trong ngực lấy ra Mộc Linh Châu, niệm một lần Triệu Hoán chú ngữ.

Trần Nhược Tư nắm chặt lấy "tia hi vọng duy nhất", khỏa Mộc Linh Châu nọ ở trong tay hắn chỉ rung lên nhè nhẹ, không hề phóng ra năng lượng.

Hầu Quang Bình ở một bên nhìn thấy Trần Nhược Tư có cử động kỳ lạ, đoán là hắn có thể đã nghĩ ra chủ ý kỳ quái nào đó, lão ta không do dự bước nhanh tới, nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư nói: "Hỗn tiểu tử, lại nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì đây, viên ngọc trong tay ngươi là bảo vật gì vậy, đem lại đây cho ta nhìn một chút, chỉ cần ngươi thành thật trả lời vấn đề của ta, có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại để cho ngươi sống thêm một lát nữa."

Trần Nhược Tư chán ghét nhìn Hầu Quang Bình, đặt Linh Cơ xuống chậm rãi đứng dậy, trong lòng thầm khấn: "Mộc Linh Châu ơi Mộc Linh Châu, ngươi mau mau hiển linh đi, ta muốn nhờ lực lượng của ngươi đem lão khốn nạn trước mặt kia đánh chết, vì dân trừ hại." Trong lòng hắn vừa khấn vừa niệm mặc Triệu Hoán chú ngữ một lần nữa. Chỉ là lần này, ở nửa phần sau của chú ngữ hắn niệm thêm vào từ "Môc Linh Châu".

Chú ngữ niệm xong, Mộc Linh Châu trong tay Trần Nhược Tư đột nhiên thoát khỏi tay hắn, từ từ bay lên, trong chốc lát, xung quanh Mộc Linh Châu hình thành một vòng tròn màu xanh biếc. Theo vòng tròn càng lúc càng lớn, ánh sáng nó phát ra cũng càng lúc càng chói mắt.

Hầu Quang Bình thấy vậy, cảm thấy có chút tò mò, nhất thời quên đi đối phó với Trần Nhược Tư mà chỉ nhìn chằm chằm vào biến hóa của Mộc Linh Châu.

Trần Nhược Tư thấy Hầu Quang Bình đặt chú ý lực tập trung trên Mộc Linh Châu, không hề để ý đến chính mình, trong lòng hắn thầm nghĩ: "Biến hóa của Mộc Linh Châu này thật là kỳ quái, nhưng bất kỳ người nào cũng không đoán được Mộc Linh Châu này sẽ gây ra điều gì. Sao không nhân cơ hội này, chú ý lực của Hầu Quang Bình tập trung hết trên Mộc Linh Châu, mang Linh Cơ bỏ chạy, nói không chừng có một tia sinh cơ." Nghĩ đến đây, hắn lập tức bỏ lại Mộc Linh Châu, nhanh chóng cúi xuống ôm lấy Linh Cơ, cố nhịn đau đớn khắp người, bỏ chạy nhanh về phía trước.

Cũng không biết Hầu Quang Bình là đối với biến hóa của Mộc Linh Châu quá mức tập trung hay còn là bởi điều gì khác, lão vẫn không phát giác ra Trần Nhược Tư đã bỏ chạy.

Ánh sáng xanh biếc do Mộc Linh Châu phát ra càng lúc càng mạnh mẽ, vòng sáng càng lúc càng lớn, đem cả người Hầu Quang Bình bao bọc ở bên trong.

Trong lúc Hầu Quang Bình đang yên lặng quan sát biến hóa kỳ diệu của Mộc Linh Châu, bỗng nhiên, ánh sáng của Mộc Linh Châu đột nhiên rất nhanh thu lại, từ từ biến ảo thành một bộ dáng hình người màu xanh biếc. Theo thời gian trôi qua, hình người màu xanh biếc nọ nhìn vào càng lúc càng thêm rõ ràng, đó là một cái lõa thể nữ tử, so với thường nhân bất đồng là ở màu xanh biếc.

Hầu Quang Bình nhìn thấy một màn này, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, lão đi về phía trước, muốn khống chế nữ nhân toàn thân xanh biếc này, nhưng lão còn chưa đến được gần nàng thì đã bị một cỗ lực lượng vô hình làm cho phải lùi lại phía sau vài bước.

Hầu Quang Bình mặc dù bị cỗ lực lượng nọ đẩy lùi lại nhưng trong lòng lão âm thầm vui mừng hô lên: "Bảo vật, cái này thật sự là một cái bảo vật tốt, nếu ta có thể thu được lực lượng của nó thì ngay cả thú nhân thủ lĩnh ta cũng sẽ không để vào mắt nữa. Ha ha ha, thật không nghĩ đến, tiểu tử nọ còn cất dấu kỹ loại bảo vật tốt như thế này." Nghĩ đến Trần Nhược Tư, lão hạ ý thức liếc mắt nhìn vị trí lúc trước Trần Nhược Tư đã đứng, nhìn thấy Trần Nhược Tư đã không còn ở đó, lão mở miệng mắng to: "Tên tiểu tử giảo hoạt đáng chết, lại để cho nó chạy thoát rồi."

Hầu Quang Bình chửi xong, đưa mắt nhìn chằm chằm vào bích lục sắc nữ tử, trong lòng thầm nghĩ: "Mặc kệ tiểu tử đó, hơn nữa bây giờ nó đã thụ trọng thương rồi cũng phải mất vài ngày mới có thể khôi phục, vấn đề trọng yếu nhất bây giờ là nghĩ biện pháp đem cái bảo vật này thu lại rồi tính tiếp."

Bích lục sắc nữ nhân khẽ động thân hình, đôi mắt phát ra bích lục sắc quang mang, nhìn Hầu Quang Bình nói: "Ngươi là ai? Là ngươi đã triệu hoán ta ra sao? Không đúng, người có thể triệu hoán ta tuyệt đối không thể là ngươi loại phổng thông phàm nhân. Nói mau, mới vừa rồi nơi này đã phát sinh ra chuyện gì, người đã triệu hoán ta ra đi đâu rồi?"

Hầu Quang Bình thấy nàng ta còn có thể nói chuyện càng cảm thấy kinh ngạc, trong đầu xoay chuyển ý nghĩ, thầm nghĩ: "Loại người được triệu hoán ra này nhất định là đầu óc đơn giản, nói không chừng ta nói vài lời lừa gạt nàng ta có thể nghe mệnh lệnh của ta, như vậy ta cũng sẽ không khách khí thu nàng ta làm môn hạ. Chỉ là, ta làm sao mới có thể khống chế được nàng ta mà thu được lực lượng của nàng ta đây?" Nghĩ đến đây, lão ngừng lại một lát, lại nghĩ: "Ài, không quản được nhiều vậy, trước hết cứ lừa gạt nàng ta trở về đã, sau đó mới chậm rãi nghiên cứu làm cách nào khống chế được nàng ta, sau đó thu lấy lực lượng là tốt nhất." Nghĩ đến đây, Hầu Quang Bình mỉm cười quỷ dị, mở miệng nói: "Không phải là ta triệu hoán cô ra, người mới vừa rồi triệu hoán cô hắn đã rời đi rồi, người đó là bằng hữu của ta, nếu như cô đi cùng ta rất có khả năng sẽ tìm được hắn."

"Tốt quá rồi, cám ơn ngươi. Ta rốt cuộc tìm được chủ nhân mới người có thể sử dụng lực lượng của ta rồi. Ha ha ha, quá sung sướng rồi." Bích lục sắc nữ nhân cười lên vui sướng, đáp: "Vậy ngươi mau mau dẫn ta đi tìm hắn đi."

Hầu Quang Bình một bộ dạng bất đắc dĩ nhìn lục sắc nữ nhân nói: "Pháp thuật kỹ năng của hắn rất cao, dùng phi hành thuật bay đi rồi, năng lực của ta kém cỏi không bằng tốc độ của hắn, chỉ có thể từ từ đi tìm hắn thôi, cô nhẫn nại thêm vài ngày nữa đi."

Lục sắc nữ nhân nói: "Điều này không cần lão lo lắng, lão chỉ phương hướng hắn đã đi, ra mang lão đi là được." Truyện được copy tại Truyện FULL

Hầu Quang Bình giả vờ thăm dò phương hướng, rồi chỉ về vị trí sợ tại của Bạch Vân đạo quán. Tay lão vừa hạ xuống, lục sắc nữ nhân thân mình lóe lên, trong nháy mắt bay đến bên cạnh người Hầu Quang Bình, nắm lấy y phục của lão mang đi, giống như một cơn gió bay theo hướng Hầu Quang Bình đã chỉ.

Hầu Quang Bình từ khi sinh ra đến bây giờ đây là lần đầu tiên bị người khác túm lấy bay đi, trong lòng cảm thấy có chút uất ức, nhưng lão lại không dám lên tiếng, lão biết lúc này bản thân đang đóng kịch, nếu bị vạch trần ra, bản thân mình nhất định sẽ bỏ mạng.

Chỉ hao phí một chút thời gian, lục sắc nữ nhân đã mang Hầu Quang Bình rơi xuống trước cửa Bạch Vân đạo quán. Lúc này, trời đã sáng, vài tên đạo sĩ trước cửa đạo quán đang quét dọn buổi sáng. Bọn họ nhìn thấy chưởng môn mang về một nữ tử lục sắc lõa thể, đều không nhìn được đưa mắt nhìn trộm lục sắc nữ nhân, nhưng bọn họ tiếp xúc với ánh mắt của Hầu Quang Bình, ngay lập tức khôi phục lại như thường, tiếp tục làm công việc buổi sáng của mình.

Từ khi đi vào đạo quán một khắc, Hầu Quang Bình liền nổi lên những ý nghĩ đen tối, trong lòng thầm suy tính: "Năng lực của cô ta quá cường đại rồi, phải nghĩ một cái biện pháp đem cô ta giam lại, sau đó mới từ từ nghiên cứu, nói không chừng đến một ngày nào đó ta hiểu hết được bí mật của cô ta rồi, ta chính là thiên hạ đệ nhất nhân. Ha ha, đến lúc đó làm việc gì cũng không cần lo đầu sợ đuôi, ẩn ẩn núp núp nữa rồi." Lão càng nghĩ càng vui vẻ, càng nghĩ càng sung sướng.

Lục sắc nữ nhân thấy người trong đạo quán ai cũng len lén nhìn trộm nàng, nàng không biết đó là ý gì, nàng cũng không thèm để ý đến điều này, trực tiếp đi theo sau Hầu Quang Bình.

Hầu Quang Bình đem lục sắc nữ nhân dẫn đến tu luyện thất của mình, mở ra cánh cửa bí mật, nhìn lục sắc nữ nhân nói: "Mời đi theo ta." Nói xong, bản thân đi trước vào trong mật thất. Lục sắc nữ nhân không nghĩ nhiều lập tức cùng theo vào.

Bên trong mật thất không gian thoáng đãng, trên tường có một số đồ án khiến cho người ta cảm thấy có chút quái dị, trừ thứ đó ra thì không còn một cái gì khác nữa.

Hầu Quang Bình liếc mắt nhìn lục sắc nữ nhân, mỉm cười quỷ dị, trong lòng thầm nghĩ: "Cái mật thất này là thành quả của nhiều năm nghiên cứu của ta, ngay cả thượng tiên cũng có thể khống chế khiến cho mất đi pháp lực, hôm nay ta mượn tên quái vật nhà ngươi khai đao." Nghĩ xong, đột nhiên nhanh chóng niệm tụng một lượt chú ngữ mà người khác nghe cũng không hiểu.

Trong nháy mắt, đồ án trên bốn bức tường của mật thất phóng ra quang mang mạnh mẽ chói mắt, bắn thẳng về phía thân thể lục sắc nữ nhân. Lục sắc nữ nhân còn chưa hiểu chuyện này là như thế nào thì thân thể của nàng đã bị vô số tia sáng quấn lấy, trói chặt lại.

Hầu Quang Bình thấy vậy ha ha cười lớn, cười xong, nhìn lục sắc nữ nhân nói: "Ngươi thành thật một chút đi, giãy dụa chỉ phí công thôi. Đợi ta có thời gian, mới đến nghiên cứu ngươi." Nói xong, đi ra khỏi mật thất, phong bế cánh cửa của mật thất.

Hầu Quang Bình sau khi thuận lợi khống chế lục sắc nữ nhân, lão nghĩ đến Trần Nhược Tư rất có khả năng sẽ tiết lộ sự việc liên quan đến lão, vì vậy ra một mệnh lệnh cho tất cả đệ tử toàn lực truy sát Trần Nhược Tư, còn bản thân lão lại ẩn núp trong mật thất, toàn tâm nghiên cứu lục sắc nữ nhân.

Bình luận





Chi tiết truyện