chương 136/ 276

Khi bốn người Trần Nhược Tư, Điền Lập Phong, Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc gặp lại nhau ở khách sạn theo như ước định thì trời đã sáng, khách sạn cũng đã mở cửa. Bốn người bọn họ vừa đi vào, tiểu nhị liền đi tới nghênh đón, cẩn thận đánh giá bốn người bọn Trần Nhược Tư một lượt, nói: "Trong các vị có vị nào tên là Trần Nhược Tư không?"

Trần Nhược Tư nhìn tiểu nhị, đáp: "Ta là Trần Nhược Tư, ngươi biết chúng ta sao?"

Tiểu nhị cười đáp: "Là thế này, buổi chiều ngày hôm qua có một vị nữ tử đi đến khách sạn đặt vài gian phòng, nàng ta miêu tả rất rõ ràng đặc điểm của các vị, còn đặc ý nói ra tên của ngài. Các vị mời đi theo ta."

Bốn người bọn Trần Nhược Tư đưa mắt nhìn nhau, cùng đi theo tiểu nhị.

Linh Cơ vì bọn họ đặt sẵn vài phòng, là một dãy phòng có một phòng khách và bốn gian phòng có tên phân biệt là Mai, Trúc, Lan, Cúc.

Bọn Trần Nhược Tư đi vào phòng khách, nhìn thấy bốn gian phòng đều đang mở cửa, Trần Nhược Tư hỏi tên tiểu nhị: "Xin hỏi vị nữ tử đã đặt phòng đâu rồi? Nàng ta ở nơi nào?"

"Nàng đặt xong phòng liền vội vàng rời đi." Tiểu nhị đáp. Nguồn tại http://Truyện FULL

"Ngươi có biết nàng ta đi đâu không?" Trần Nhược Tư rất tự nhiên hỏi.

Tên tiểu nhị đang muốn trả lời thì Lâm Hân Ngọc cười nói: "Nghe Mộng Tuyết tỷ nói ngươi rất thông minh, vì sao bây giờ lại ngớ ngẩn vậy, hắn là một tên tiểu nhị làm sao có thể biết được khách nhân đi làm việc gì đây chứ?"

Điền Lập Phong đi lên hỏi tiểu nhị: "Tiểu nhị ca, làm phiền chuẩn vị cho chúng tôi chút đồ ăn sáng."

Tiểu nhị đáp lại một tiếng rồi đi ra khỏi cửa, đi chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ.

Lâm Hân Ngọc đi đến cạnh cái bàn, rót trà mang đến trước mặt Mộng Tuyết cười nói: "Mộng Tuyết tỷ, uống trà đi, tỷ tối qua dậy cho muội nhiều đạo lý như vậy, miệng bây giờ nhất định khát khô rồi."

Mộng Tuyết không hề khách khí nhận lấy chén trà uống một ngụm, cười nói: "Cám ơn, chỉ có điều muội mang cho ta chén trà này không chỉ là cảm ơn tỷ đơn giản vậy chứ."

Lâm Hân Ngọc thấy tâm sự của mình bị Mộng Tuyết nhìn thấu, nàng có chút bối rối, sắc mặt ửng hồng, nhìn Mộng Tuyết nói: "Mộng Tuyết tỷ, tỷ đừng đoán lung tung, muội không có ý tứ khác, thật là chỉ muốn cám ơn tỷ mà thôi."

Mộng Tuyết thấy nàng ta nói vậy, nàng chỉ cười không nói gì. Trần Nhược Tư đi tới vịn vai Mộng Tuyết cười hỏi: "Các nàng vừa rồi đang nói chuyện gì vậy?"

Mộng Tuyết liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Nói chuyện về chàng, nói chàng là tên đầu gỗ, không biết quý trọng người ở trước mắt chút nào cả." Mộng Tuyết nói xong, quay đầu nhìn Lâm Hân Ngọc nháy nháy mắt, rồi nói tiếp: "Tối qua bận rộn cả đêm có thu hoạch gì không?"

"Ài" Trần Nhược Tư thở dài nói: "Đừng nhắc tới nữa, ta tìm kiếm hết vài con đường, ngay cả một cái bóng cũng không nhìn thấy, hại ta hai chân đều mỏi nhừ."

Lâm Hân Ngọc cười nói: "Ý của ngươi là không có chút đầu mối nào, vậy ngươi định làm thế nào đây?"

Trần Nhược Tư nói: "Hôm nay ta cái gì cũng không làm, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, sau đó ra đường dạo chơi một vòng, sau nữa là đi tới Pháp Hoa tự xem náo nhiệt. Bây giờ ta rất mệt mỏi, nơi này có bốn gian phòng, chúng ta mỗi người một gian, ta ở Mai phòng, mọi người cũng nghỉ ngơi đi, gặp lại sau." Trần Nhược Tư nói xong, hôn lên mặt Mộng Tuyết một cái, thuận tiện nói ở bên tai nàng: "Tuyết, bây giờ người quá nhiều, chúng ta ở cùng một chỗ, điều này đối với thanh danh của nàng không tốt. Ta đã nghĩ kỹ rồi, đợi qua một đoạn thời gian nữa, chúng ta tìm một nơi ít người, phong cảnh hữu tình, dựng một mái nhà tranh chính thức bái đường thành thân. Sau đó sinh con đẻ cái, không để ý đến thế sự nữa, tiêu diêu khoái hoạt cả đời."

Mộng Tuyết nghe hắn nói xong, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng nàng nghĩ đến đám dân chúng đang chịu đau khổ trong thành, trong lòng nàng lại cảm thấy khó chịu, qua một lúc lâu, nàng nói: "Chàng thật sự mặc kệ việc của đám dân thành này sao, Ngọc Cảnh đệ nhất y quán lại mở cửa rồi, người tới xin thuốc còn nhiều hơn so với trước đây. Chàng thật sự có thể nhìn bọn họ chịu khổ mà ngồi yên không để ý đến sao?"

Trần Nhược Tư ngẩn người, có chút tức giận nói: "Nàng nói cái gì, y quán đó lại mở cửa, sao ta lại không biết nhỉ? Đám khốn nạn, còn dám hãm hại người, ta đi tìm bọn chúng tính sổ." Nói xong, hắn xoay người muốn lập tức đi ra ngoài. Mộng Tuyết nháy mắt với Lâm Hân Ngọc, Lâm Hân Ngọc hiểu ý gật đầu, nói: "Không cần quá khẩn trương, đợi chúng ta đem trước sau sự việc nói cho ngươi, ngươi đi cũng không muộn."

"Các nàng biết được những điều gì mau nói, ta một khắc cũng đợi không được." Trần Nhược Tư nói.

Lâm Hân Ngọc chuẩn bị nói thì tiểu nhị gõ cửa, sau đó đi vào nói với bọn họ: "Ngoài cửa có vài vị đạo sĩ muốn tìm Điền Lập Phong khách quan, có thể để bọn họ đi vào đây không?"

Điền Lập Phong sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: "Không xong, nhất định là sư phó biết ta không hoàn thành nhiệm vụ, phái người tới thúc giục ta trở về rồi. Ài, ta nên làm sao đây? Mặc kệ đi, trước hết cứ trở về cái đã rồi nhìn tình hình tính tiếp." Nghĩ đến đây, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Không cần, ta lập tức ra ngoài, Trần huynh đệ, Mộng Tuyết cô nương, Lâm cô nương các ngươi bảo trọng, chúng ta từ biệt tại đây thôi." Nói xong, không đợi bọn Trần Nhược Tư đáp lại, đi thẳng ra khỏi cửa.

Tiểu nhị thấy Điền Lập Phong bỏ đi rồi, hắn chào bọn Trần Nhược Tư một tiếng rồi cũng rời đi.

Trần Nhược Tư lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, trong lòng thầm nghĩ: "Người của Trường Phong đạo quán tin tức làm sao có thể linh thông như vậy nhỉ? Chúng ta vừa mới tới khách sạn bọn họ liền biết được, chẳng lẽ Ngọc Cảnh châu thành có cơ sở của bọn họ. Đạo quán vào miếu tự đều là nơi tu hành, luôn luôn làm việc quang minh lỗi lạc, một khi có việc phát sinh cũng sẽ lập tức thông báo khắp thiên hạ, vậy thì vì sao bọn họ lại muốn bố trí cơ sở tại các thành thu thập tình báo nhỉ? Chẳng lẽ có điều bí mật, không, không thể nào, Trường Phong đạo quán là danh môn chính phái, làm sao có thể có bí mật không thể tố cáo với người khác được, có lẽ là ta quá đa nghi rồi." Nghĩ đến đây, quay đầu lại nhìn Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc nói: "Hắn đã không muốn để cho chúng ta biết quá nhiều sự việc về hắn, vậy chúng ta cũng mặc kệ hắn đi. Lâm Hân Ngọc cô nói tiếp đi."

Mộng Tuyết mỉm cười, nói: "Lâm cô nương, nói đi, ta cũng rất muốn biết tiếp theo cô sẽ nói chuyện gì?"

Lâm Hân Ngọc ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: "Tỷ ấy rõ ràng là để cho ta ở trước mặt hắn biểu hiện một chút về bản thân ta, nhưng công lao phát hiện ra bí mật này đáng lẽ ra nên thuộc về tỷ ấy, ta làm sao có thể làm như thế này được, vạn nhất việc này sau này để cho hắn biết được, tình hình có thể càng thêm tồi tệ, ta phải làm sao đây. Ài, ta thấy hay là để cho tỷ ấy nói thì tốt hơn." Nghĩ đến đây, nàng chuẩn bị mở lời thì Mộng Tuyết cười nói: "Lâm cô nương, không nên do dự, cô đem sự việc mà cô vừa mới nói cho ta biết nói lại cho hắn một lần nữa, cái tin tức này ta nghĩ hắn nghe xong nhất định sẽ cảm thấy cao hứng."

Nghe xong những lời này, Lâm Hân Ngọc sửng sốt, trong lòng lại nghĩ: "Tỷ ấy đã đem tất cả đường lui của ta chặt đứt hết cả rồi, xem ra đành phải da mặt dày đem công lao của người khác nhận lên người mình thôi." Nghĩ đến đây, nàng nhìn lại Mộng Tuyết, thấy Mộng Tuyết đang nhìn mình mỉm cười, trong lòng nàng bất đắc dĩ thở dài, lấy lại tinh thần, tiếp đó đem sự việc đã nhìn thấy tối hôm qua sau khi sửa đổi vài chỗ nói ra một lượt. Nàng nói đến đoạn hai nàng hợp tác diễn kịch thì cải biến thành không trực tiếp bắt sống hắn mà bám theo hắn, sau đó đi đến căn nhà dân nơi có thể nghe được sự việc nọ. Trong lời nói của nàng, từ đầu đến cuối đều là một mình một người hoàn thành, đem biện pháp của Mộng Tuyết biến thành của mình, không để lộ ra một chỗ nào sơ hở khiến cho Trần Nhược Tư cảm thấy không phù hợp.

Mộng Tuyết nghe nàng ta nói xong, nàng mỉm cười vui vẻ, cười xong nhìn Trần Nhược Tư nói: "Đây có thể là một cái đầu mối vô cùng trọng yếu, nếu chàng có thể vì dân trừ dại, hơn nữa bắt được người đứng đằng sau hãm hại Trường Phong đạo quán, thanh danh của chàng nhất định sẽ nổi như cồn. Chàng phải cám ơn Lâm cô nương nhiều nhiều đấy."

Trần Nhược Tư cười gật đầu, nói: "Ân, điều này quả thực là một cái đầu mối vô cùng quan trọng, nhưng ta từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến làm những việc này để tăng cao thanh danh bản thân, nàng cũng biết mà, nếu cám ơn, ta chỉ có thể đại biểu cho dân chúng trong thành cám ơn cô ấy thôi." Nói xong, đi đến bên cạnh Lâm Hân Ngọc vỗ nhè nhẹ lên bả vai nàng ta, cười nhìn Lâm Hân Ngọc nói: "Cô thật giỏi, ta trước hết đại biểu cho dân chúng trong thành cám ơn cô, đợi việc này thuận lợi giải quyết xong, ta sẽ nói cho dân chúng chân tướng của sự việc, lúc đó một lần nữa để cho dân chúng trong thành cám ơn cô." Nói xong, hắn đi về phía cửa vài bước, quay đầu lại nói: "Các nàng nghỉ ngơi đi, ta lập tức tới y quán thăm dò tin tức, hẹn gặp lại!" Hắn nói xong, bước nhanh ra cửa bỏ đi.

Lâm Hân Ngọc thấy Trần Nhược Tư một câu khen ngợi mình cũng không có, nàng đối với bản thân cảm thấy một chút tin tưởng cũng không có nữa.

Mộng Tuyết nhìn Lâm Hân Ngọc làm một cái bất đắc dĩ động tác, cười nói: "Không cần quá nóng vội, từ từ mà tiến, sẽ có cơ hội mà, tỷ thấy hôm nay hắn đối với muội đã nhìn bằng một ánh mắt khác rồi. Chúng ta nghỉ ngơi thôi, hôm nay cả ngày hắn bận rộn, buổi tối sẽ đến lượt chúng ta."

Lâm Hân Ngọc thở dài, rất tùy ý trả lời, ngây ngốc đứng đo, lặng lẳng nhìn ra ngoài cửa.

Bình luận





Chi tiết truyện