chương 209/ 276

Tiếng nổ mạnh dần lắng xuống, mà lúc này bàn tay khổng lồ mất đi sự chống đỡ của cổ tay nhanh chóng rơi xuống, rơi xuống mặt đất phát ra những tiếng "phanh phanh phanh" trầm đục, mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố không biết nông sâu bao nhiêu, một cỗ khói đen từ dưới hố bốc lên. Chỉ chốc lát, một chất lỏng mầu đỏ đang thiêu đốt từ trong hố phun ra, cảnh tượng này nhìn giống như núi lửa phun trào. Hồng sắc dịch thể lan tràn đến đâu, chỗ đó dấy lên ngọn lửa lớn. Mặt đất lúc này thoạt nhìn giống như biển lửa, từng cơn sóng nhiệt thẳng tắp bay lên đánh về phía Mộ Dung Thiên đang dừng trên không trung.

Mộ Dung Thiên vội vàng hướng Tử Điệp vừa thoát chết hét lên: "Nhanh, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này."

Tử Điệp không trả lời Mộ Dung Thiên, chỉ đứng yên tại chỗ nhìn biển lửa trên mặt đất, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, trong lòng nức nở: "Tại sao, tại sao không cho ta cơ hội cùng chết với hắn, không được, ta không thể bỏ rơi hắn được, ta phải đi cứu hắn, ta muốn cùng hắn chết chung một chỗ." Nàng gạt nước mắt, một lần nữa bay xuống, xông vào trong biển lửa.

Mộ Dung Thiên thấy thế, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhất thời sửng sốt, khi tỉnh táo lại, vội vàng bay tới ngăn cản, muốn đem Tử Điệp giữ chặt.Nhưng tốc độ của lão chỉ có thể xa xa đuổi theo Tử Điệp, căn bản là không có cách nào vượt qua nàng, trong lòng cảm thấy thống khổ cực điểm, lớn tiếng quát: "Tử Điệp cô nương, cô sao phải khổ như vậy? Mau quay trở lại, cô muốn nó ở dưới hoàng tuyền không thể nhắm mắt sao?"

Tiếng quát của Mộ Dung Thiên dường như có tác dụng, Tử Điệp tâm tình hòa hoãn lại, tốc độ phi hành chậm lại. Mà lúc này, khoảng các của Tử Điệp với vị trí ngọn lửa có thể lan đến cũng chỉ khoảng vài thước. Mộ Dung Thiên nhân cơ hội này đuổi đến, nắm lấy nàng, ném lên cao. Ngay khi Mộ Dung Thiên ném nàng lên một khắc, một cổ năng lượng nóng cháy xông đến bao trụ toàn thân lão, lão cảm thấy dường như tất cả nước trong cơ thể mình, trong nháy mắt bị bốc hơi hoàn toàn.

Mộ Dung Thiên mang theo Tử Điệp rời khỏi khu vực nhiệt lượng có thể lan đến, dừng trên cao không trung, gạt đi mồ hôi trên trán, nói: "Tên nha đầu nhà ngươi sao ngu ngốc như vậy? Tại sao lại không nghĩ ra, nếu ngươi oan uổng mất đi tính mạng, như vậy không phải là đã uống phí đi sự hi sinh của nó sao?"

Tử Điệp ngây ngốc nhìn chằm chằm biển lửa, nước mắt từng giọt không ngừng rơi xuống, đôi môi mấp máy lí nhí nói: "Trong lòng ta khó chịu, không cách nào thừa nhận đả kích hắn đã rời bỏ ta."

Mộ Dung Thiên đang muốn nói tiếp, đột nhiên, ở một chỗ trong biển lửa trên mặt đất, phát ra vô số tia kim sắc quang mang. Mộ Dung Thiên thấy vậy, vội vàng quát: "Nhanh, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, cô xem trong biển lửa kìa, xuất hiện dị trạng rồi, nhất định là ma đầu lại muốn phát uy rồi."

Tử Điệp không biết bởi vì là thương tâm quá độ hay bởi không muốn tiếp nhận sự thật Trần Nhược Tư đã rời bỏ mình, giọng nói mang theo có chút mơ hồ, nói: "Không, đó không phải là lực lượng của ma đầu, lực lượng của ma đầu không thể phát ra kim sắc quang mang. Ta cảm thấy đó là lực lượng của thần, nhất định là thần tới trợ giúp chúng ta rồi."

Mộ Dung Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, thời dài, trong lòng thầm nghĩ: "Thật không nghĩ đến nha đầu này lại đối với nó tình cảm sâu đậm như vậy, ài, xem ra cô ta đời này khó thoát khỏi bóng ma của một chữ tình rồi. Mặc kệ thế nào, bây giờ phải mang cô ta rời đi mới tốt. Vạn nhất ma đầu kia hồi phục xong, một lần nữa đánh tới, chúng ta thật sự không còn cách nào thoát thân nữa, chỉ đành đợi chết mà thôi." Nghĩ đến đây, lão không chút chần chờ, đưa tay bắt lay cánh tay của Tử Điệp, lập tức hướng phía xa bay đi.

Mộ Dung Thiên kéo Tử Điệp đi còn chưa được bao xa, bọn họ liền nghe được trên mặt đất phát ra tiếng nổ mạnh, hai người đồng thời cúi đầu, nhìn thấy một quả cầu lấp lánh vạn trượng kim sắc quang mang, bay lên khỏi biển lửa, bay thẳng vào trong không trung. Trên quả cầu phát ra vạn trượng kim sắc quang mang, trong nháy mắt đem không trung chiếu thành một mảng vàng rực, ngay cả đám mây trắng trên trời cũng bị chiếu thành kim hoàng sắc.

Tử Điệp và Mộ Dung Thiên thấy vậy, đồng thời sửng sốt đứng đó, nhìn chằm chằm không chớp mắt cảnh tượng khiến cho người ta không dám tin tưởng.

Theo thời gian trôi qua, kim sắc quang mang từ từ biến mất, giữa quả cầu xuất hiện một người giống như được đúc bằng vàng, lơ lửng trong không trung. Biển lửa trên mặt đất, trong một khắc kim sắc quang mang biến mất, tất cả đều lụi tắt. khôi phục trở lại bình thường, lộ ra diện mục thực núi đá, chỉ là, đỉnh núi xanh tốt ban đầu giờ đã biến thành núi đá trọc lóc.

Trên một đỉnh núi cao nhất của núi đá, đứng thẳng một người toàn thân da như màu đất, mắt phát ra ô quang, nhìn trông vô cùng khủng bố, con mắt nhìn chằm chằm vào người toàn thân lấp lánh kim sắc quang mang trên không trung.

Mộ Dung Thiên ở phía xa xa nhìn thấy đồng thời xuất hiện ở trên không trung và dưới mặt đất hai tên quái nhân, kinh hô: "Trời ơi, như thế nào lại xuất hiện hai tên quái nhân chứ? Tên ở trên mặt đất hắn là ma đầu không sai, mà tên ở trong không trung lại là ai đây, chẳng lẽ đồng thời xuất hiện hai tên ma đầu, chẳng trách được ngay cả tám đầu tiên thú hợp lực cũng vô pháp chiến thắng bọn họ, xem ra tràng tại nạn của thế gian là khó tránh thoát rồi."

Thổ diện nhân đứng trên đỉnh núi, ngước nhìn người trên không trung hét lớn: "Tiểu tử ngươi là ai, lại có bản lĩnh như vậy, thoát khỏi khống chế của ta, ta thấy tư chất của ngươi không tồi, chúng ta đàm điều kiện thế nào?"

"Ha ha, khúc gỗ mục, dừng nằm mộng nữa, giữa chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả, chỉ có điều, lực lượng của ngươi đối với ta mà nói còn có tác dụng rất lớn.Quên đi, ngươi bây giờ căn bản không biết chính mình là ai, cùng ngươi nói cũng là lãng phí thời gian. Đợi sau khi ta tìm được cái ma nhãn khống chế ngươi rồi, ta sẽ trở lại tìm ngươi." Người lấp lánh kim sắc quang mang trên không trung nói.

Tử Điệp sau khi nghe được giọng nói của người lấp lánh kim quang, không dám tin tưởng nói: "Giọng nói này, ngày nghe giọng nói này có quen thuộc không, như thế nào có thể, chẳng lẽ là ta nghe nhầm rồi, làm sao có thể là giọng nói của hắn chứ?"

Mộ Dung Thiên ngẩn người, nói: "Tư nhi, đây đích xác là giọng nói của Tư nhi, chẳng lẽ nó hấp thu năng lượng của ma đầu, biến thành một tên ma đầu khác sao. Không, điều này không thể nào, tuyệt đối không có khả năng."

Thổ diện nhân trên đỉnh núi cực kỳ phẫn nộ nói: "Tiểu tử, ta cũng không biết tại sao lực lượng của ta không cách nào tổn thương đến ngươi, nhưng ngươi tốt nhất tránh xa ta ra một chút, một khi ta biết được nguyên nhân bên trong, ta nhất định sẽ đem ngươi bầm thành vạn đoạn. Cút, cút ngay."

Người phát ra kim quang ở trong không trung cười nói: "Ha ha ha, đợi sau khi ngươi biết được chuyện gì xảy ra thì đã không còn cơ hội nữa rồi, bởi vì lực lượng của ngươi đã trở thành một bộ phận của ta. Chỉ có điều, ta khuyên ngươi tốt nhất nên thành thật ở trông ổ của ngươi, không nên đi ra ngoài, nếu không, một lần nữa khiến ngươi thụ trọng thương. Tư vị đứt tay vừa rồi, không dễ chịu nhỉ."

Thổ diện nhân trên đỉnh núi nói: "Hỗn tiểu tử, ta bây giờ không cùng ngươi đôi co, ngươi chờ coi, ta nhất định khiến cho ngươi biết được sự lợi hại của ta." Nói xong, hắn đạp mạnh một cước, ngọn núi phát ra vài tiếng "long long", theo đó, thổ diện nhân như làn khói xanh nhập vào trong lòng núi.

Người toàn thân lấp lánh kim quang ở trong không trung nhìn thấy thổ diện nhân đi rồi, hắn cười khẽ, hạ xuống cánh tay vàng của mình, theo đó, kim sắc quang mang trên người hắn toàn bộ đều biến mất, lộ ra khuôn mặt vốn có.

Tử Điệp và Mộ Dung Thiên nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó, trong lòng kích động, thật không dám tin bản thân mình đang ở hiện thực hay vẫn còn trong ảo giác. Nguyên lai, người toàn thân lấp lánh kim quang vừa rồi, không phải ai khác chính là Trần Nhược Tư, điều này cũng khó trách Tử Điệp bọn họ cảm thấy kinh ngạc. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Trần Nhược Tư chuyển bước, thân hình giống như một đạo quang ảnh, nháy mắt xuất hiện trước mặt hai người Tử Điệp và Mộ Dung Thiên, mỉm cười nói: "Sư phụ, Tử Điệp tỷ tỷ, các người không có việc gì chứ, nhân lúc khúc gỗ kia còn phải tu dưỡng công phu, chúng ta rời khỏi đây thôi. Mặc dù hắn không cách nào thương hại đến con, nhưng đối với mọi người vẫn là chuyện rất nhẹ nhàng. Nói thật lòng, có thể cứu được mọi người, hoàn toàn là nhờ vào may mắn."

Mộ Dung Thiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Trần Nhược Tư, cẩn thận đánh giá hắn, mở miệng nói: "Ngươi là Tư nhi, thật sự là Tư nhi sao? Ta không phải là đang nằm mơ đấy chứ?"

Trần Nhược Tư mỉm cười mang theo giọng điệu bông đùa nói: "Sư phụ, con đang sống sờ sờ đứng trước mặt người này, ngươi còn không tin là thật sao, như thế nào người mới tin là thật đây, hay là con đánh người một chưởng thử xem người có cảm giác hay không nhé." Vừa nói vừa đưa tay hướng khuôn mặt Mộ Dung Thiên đánh tới.

Tử Điệp vội vàng giữ lấy tay của Trần Nhược Tư, nghiêm giọng nói: "Tiểu tử nhà ngươi thật dám đánh, đó là sư phụ ngươi, như thế nào có thể làm như vậy với sư phụ ngươi chứ."

"Tử Điệp tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, đệ như thế nào có thể đánh sư phụ đây." Trần Nhược Tư mỉm cười, nhướng lông mày, nói: "Đệ mới vừa rồi chỉ là động tác giả thôi, chẳng lẽ tỷ không nhìn ra sao?"

Tử Điệp đương nhiên nhìn ra Trần Nhược Tư đưa tay ra chỉ là động tác giả, nhưng chỉ có điều nàng muốn nhân cơ hội đó mà cầm lấy tay hắn, để cho mình chân thật cảm nhận một chút sung sướng hắn ở bên cạnh mình mà thôi.

Bình luận





Chi tiết truyện