chương 22/ 276

Tử Điệp đem cảnh ngộ của mình nói xong, nàng khóc rống lên, trên mặt nàng nàng lộ vẻ u buồn, trong lòng nàng một trận bi thương đau đớn.

Trần Nhược Tư dường như bị ảnh hưởng, cũng nhịn không được, trào nước mắt khó có thể kìm được

Nó từ khi lớn lên, không có lúc nào cảm thấy bi thương ưu sầu, cơ hồ không có lúc nào rơi lệ, nếu có, chỉ là khi nó còn nhỏ, còn chưa biết gì

Không gian này, nhất thời như ngưng kết, ngoại trừ tiếng Tử Điệp khóc, tất cả những thứ khác trở nên không một tiếng động.

Trần Nhược Tư nhìn Tử Điệp, muốn tới an ủi nàng, nhưng nó không thể cất bước được, chỉ có thể yên lặng nhìn nàng, nhìn nàng rơi lệ, nó giờ phút này, cũng không biết phải nói thế nào

Cũng không biết trải qua bao lâu, Tử Điệp ngừng khóc, nhìn Trần Nhược Tư nói: "Xin lỗi, đều là ta không tốt, làm cho ngươi cảm nhiễm, đã làm cho ngươi khó chịu rồi"

Trần Nhược Tư tư thong thả cười cười, nói: "Không có, ta không sao, nàng bây giờ trong lòng tốt chút nào chưa?"

Tử Điệp gật gật đầu, trầm mặc một hồi, nói: "Tốt nhiều rồi"

"Ta còn quên nói cho nàng, ta gọi là Trần Nhược Tư, tiên tử tỷ tỷ, tỷ biết làm sao để từ nơi này thoát ra ngoài không?" Trần Nhược Tư nói.

"Tên ngươi ta sẽ nhớ kĩ, nếu có cơ hội thoát ra ngoài, ta sẽ nghĩ cách tạ ơn ngươi." Tử Điệp nói đến đây, dừng một hồi, nói tiếp: "ta cũng không biết làm thế nào từ nơi này đi ra ngoài, ta nghĩ, ngươi đã có thể không biến thành hoạt tử nhân mà bị giam nơi này, Thanh Mâu nhất định rồi sẽ thả ngươi ra, đợi pháp lực của ta khôi phục lại, hắn thả ngươi đi ra ngoài, trong nháy mắt ấy, ta sẽ biến thành một tiểu vật thể như tro bụi bám trên người ngươi. Như vậy, ta cũng có thể ra khỏi... Chỉ có điều, không biết bọn chúng thả ngươi ra ngoài hay không, chỉ là ta phỏng đoán mà thôi."

"Ý ngươi nói, hắn mà không tha ta ra ngoài thì chúng ta thật không có biện pháp gì đào tẩu phải không?" Trần Nhược Tư hỏi.

Tử Điệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

"Pháp lực của Thanh Mâu thật sự cường đại, mới có thể tạo ra cái không gian như vậy, quan nhân, xem ra nếu muốn diệt trừ ác ma này, còn phải gia tăng tu luyện mới được, cũng không biết khả năng ta có thể làm được hay không. Ài, cũng không biết, thành tiên chỉ là giấc mộng của ta thôi." Trần Nhược Tư trong lòng nghĩ vậy, một lát sau, nó hướng Tử Điệp nói: "Tử Điệp tỷ tỷ, ngươi cho rằng trên thế giới này, có hay không người có thể đánh bại Thanh Mâu?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Đương nhiên có, ta biết ngoại hiệu của hắn gọi là Tiêu Diêu Thiên Quân, thần tiên pháp lực cao cường nhất, hắn bình thường lai vô ảnh, khứ vô hình, không có mấy người người nhìn thấy qua hắn". Tử Điệp nói.

"Thần tiên bây giờ đều ở thế giới của chính mình hưởng cuộc sống tiêu diêu, không ai trở lại quản những việc của nhân gian. Ài, chẳng lẽ là tai nạn của nhân gian, thật là không thể tránh khỏi sao?" Trần Nhược Tư thở dài, nói.

"Nhìn ngươi tuổi còn trẻ, thế mà còn có lòng thương người như Bồ Tát vậy, hiếm thấy. Kỳ thật, thần tiên cũng mong muốn trợ giúp nhân gian, chỉ là……" Tử Điệp nói đến đây, dừng một chút, tiếp theo nói: "Bọn họ hiện tại đang nghiên cứu biện pháp đặc biệt để đối phó với yêu thú ngàn năm. Yêu thú này tu hành ngàn năm, pháp lực đã vượt qua cả pháp lực của thượng tiên, vì vậy việc này cũng là một nguyên nhân khiến thần tiên tạm thời ngưng việc trợ giúp nhân gian."

"Oa, nguyên lai sự việc là như vậy, ta còn tưởng rằng thần tiên bỏ rơi nhân gian, không nhàn sự quản việc nhân gian nữa. Xem ra đồn đãi đều là giả, nếu không gặp Tử Điệp tỷ tỷ ta sợ rằng vĩnh viễn hiểu lầm như vậy." Trần Nhược Tư nói.

"Người ở tiên giới, đối với việc nghiên cứu phương pháp đối phó với yêu thú ngàn năm, cũng không có nhiều ảo tưởng. Chỉ là bọn họ muốn toàn lực thử xem, bọn họ mặc dù là thần tiên, nhưng ít nhiều cũng bận tâm đến thể diện của mình, không muốn chuyện thất bại xảy ra." Tử Điệp nói.

"Ta hiểu được ý tứ của ngươi, thần tiên sợ nói ra trước kế hoạch và ý nghĩ, sau đó lỡ có thất bại mà chấm dứt thì rất mất mặt mà, cho nên bọn họ giả ý bỏ rơi nhân gian, tự mình tạo một cái không gian riêng để tiến hành nghiên cứu, phải không?", Trần Nhược Tư nói.

"Đúng vậy, đại khái là như thế." Tử Điệp nói.

Trần Nhược Tư cười cười, trong lòng thầm nghĩ: "Bọn họ tình nguyện cõng trên lưng chức nghiệp, mà lại không muốn mất mặt. A a, thần tiên còn như thế huống chi con người, chẳng lẽ thể diện thật sự quan trọng đến vậy?" Nó nghĩ vậy, nhìn Tử Điệp nói: "Ngươi cho rằng thể diện đối với một người mà nói, thật là rất quan trọng?"

"Vậy đó phải xem tình huống như thế nào, có đôi khi thể diện là quan trọng, có đôi khi tình ý quan trọng, ví như thân tình, hữu tình, ái tình……, so ra đều quan trọng hơn thể diện." Tử Điệp nói.

"Ồ, xem ra ngươi không giống một tiên tử, mà giống một nữ tử nhân gian với nét ôn nhu đa tình mà say đắm người phàm tục." Trần Nhược Tư cười cười, nói.

"Thật vậy sao?" Tử Điệp thong thả cười, nhìn Trần Nhược Tư nói, nàng trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu tử này, tuổi còn trẻ, nhưng lại có nhãn quang nhanh nhạy và khả năng phân tích độc đáo. Ta vừa rồi đơn giản chỉ nói mấy câu, nó đã đoán được tâm tư và tính cách của ta."

Trần Nhược Tư cười cười, không trò chuyện nữa, giờ phút này, nó trong lòng nghĩ: "Mộng Tuyết tỷ tỷ, ta bây giờ bị cầm giữ ở một chỗ không biết là nơi nào, cũng không biết trải quan thời gian bao lâu, tỷ bây giờ có nhớ đến ta? Ta bây giờ rất nhớ tỷ, bây giờ mặc dù có một thần tiên tỷ tỷ cùng ta nói chuyện, nhưng ta nhìn tỷ ấy không khỏi nghĩ đến tỉ, tỉ biết tại vì sao không?" Trần Nhược Tư nghĩ vậy, thở dài, nhắm lại mắt lại, chìm trong vào trong mê võng

"Làm sao vậy, tiểu quỷ đầu, với niên kỉ của ngươi vậy, thở ngắn than dài có thể không tốt đâu" Tử điệp cười cười, nhẹ giọng nói.

"Hứ, à à, ta chỉ là đang nghĩ tới chút sự tình thôi. Nơi này hoàn toàn cô tịch, nếu không có tỷ cùng ta nói chuyện, ta sợ rằng sẽ rất cô đơn tịch mịch, nhàm chán đến chết mất. Đa tạ tỷ, thần tiên tỷ tỷ." Trần Nhược Tư cười cười, nói. Nó giờ phút này cũng không biết phải nói cái gì nữa, cứ nói đại vài câu như vậy.

"Nhìn y phục này của ngươi, đích thị đạo sĩ, nhưng từ cách ngươi nói chuyện đến việc làm, một điểm cũng không giống người tu đạo." Tử điệp cười cười nói

"Thật sao? Giống nhau, giống nhau thật. Ta không giống đạo sĩ, tỷ không giống thần tiên." Trần Nhược Tư nói đến đây, dừng lại một chút, cười cười, tiếp theo nói: "Tử Điệp tỷ tỷ, tỷ trong khi cười, thật sự là rất đẹp, tuy nhiên, Mộng Tuyết của ta, tỷ tỷ, nàng "đẹp"…xinh đẹp như tỷ" Trần Nhược Tư vốn là muốn khích lệ Tử Điệp, sau lại hý hửng nói, lại nói ra hết những điều trong lòng vốn nói rằng Tử điệp không đẹp bằng Mộng Tuyết. Nó vì vậy mà tại sau chữ "đẹp" phải thêm vào bốn chữ "xinh đẹp như tỷ" nữa.

Tử Điệp nghe được sự khích lệ này của Trần Nhược Tư, cười như tiên hoa đua nở, ngậm miệng không nổi, tại giờ khắc này, biểu hiện của nàng khiến cảm giác không vui lúc trước, giờ tất cả đều tiêu biến mất, nàng vừa cười vừa nói: "Mộng Tuyết tỷ tỷ trong cảm nhận của ngươi rất quan trọng, nàng xinh đẹp phi thường phải không? Bây giờ ngươi mới nói nàng không có xinh đẹp hơn ta, nếu nàng nghe được sẽ rất tức giận, lời nói này không nên trước mặt nữ hài tử nói lung tung ra."

"Thật không nghĩ đến một câu nói bừa vô ý, lại làm cho nàng vui vẻ như thế, nữ nhân xem ra đều thích nghe những lời có cánh, ngay cả thần tiên cũng không ngoại lệ, chẳng lẽ những lời đường mật là một diệu chiêu để đối phó với nữ nhân. Ha ha, từ nay về sau ta biết làm như thế nào rồi." Trần Nhược Tư đảo mắt, trong lòng nghĩ mơ hồ như vậy, nó trên mặt không kiềm hãm được, lộ ra nụ cười hoan hỉ vui sướng.

Tử Điệp nhìn Trần Nhược Tư một hồi lâu không nói gì, nhưng thấy nụ cười đó, nàng hỏi: "Ngươi suy nghĩ cái gì, việc gì khiến ngươi vui vẻ vậy? Nói ta nghe để ta cao hứng với."

"Không có gì, đây là bí mật của nam nhân, nói cho ngươi, nam nhân chúng ta sẽ không có bí mật nào để nói nữa." Trần Nhược Tư nghiêm trang nói.

"Cái gì nam nhân với không nam nhân, một tiểu mao hài gầy còm không sức sống như ngươi, tự xưng là nam nhân, ngươi không sợ người khác cười đến rụng răng chứ." Tử Điệp nhẹ giọng cười cười, nói.

"Ta không còn nhỏ nữa, mười sáu tuổi rồi, sao không thể xưng là nam nhân, a, tính ra dù sao ta cũng không muốn…" Trần Nhược Tư nói, trong khi nói tới nói lui, nước bọt trong miệng bắn ra, âm thầm nở nụ cười lên, dung mạo cùng thanh âm Mộng Tuyết, tức khắc xuất hiện tại trong đầu nó. Kỳ thật, nó trong lòng thầm nghĩ: "Ta không muốn làm nam nhân của ngươi, ta chỉ cần có thể làm nam nhân của Mộng Tuyết tỷ tỷ là được rồi."

Tử Điệp cười cười, lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ : "Tiểu quỷ này, thế này mà giống một người tu đạo à, suốt ngày chỉ để mấy chuyện nữ nhân cùng với nam nhân ở trong lòng."

……

Hai người bọn họ cứ như vậy, ngưng lại một hồi, cũng không biết trải qua bao lâu, thì một đạo ánh sáng từ nơi nào đó chiếu xạ đến, tiếp theo truyền đến thanh âm niệm chú.

Tử Điệp đoán Thanh Mâu mở cửa cái không gian mà bọn họ đang ở, nàng thử biến hình một chút, nàng thành công biến thành một hạt thể nhỏ bám trên y phục của Trần Nhược Tư.

Bình luận





Chi tiết truyện