chương 210/ 276

Tử Điệp nghe Trần Nhược Tư nói xong, bất giác trong lòng cảm thấy căng thẳng, một dòng máu nóng chạy thẳng lên đỉnh đầu, nàng cảm giác mặt mình nóng lên, mặt hoa nháy mắt biến hồng. Nàng xấu hổ nhanh chóng buông tay của Trần Nhược Tư ra, xoay mặt đi, không dám nhìn Trần Nhược Tư. Kỳ thật, không phải là nàng không dám nhìn Trần Nhược Tư mà là lo lắng phản ứng của mình lúc này để cho Mộ Dung Thiên nhìn thấy.

Phản ứng của Tử Điệp đích thật là khiến cho Trần Nhược Tư giật mình, sửng sốt nhìn Tử Điệp chăm chú, trong lòng thầm nghĩ: "Phiền toái rồi, Tử Điệp tỷ tỷ chẳng lẽ thích mình rồi, điều này thật sự là phiền phức rồi. Mộng Tuyết vẫn còn đợi ta đến cứu, chuyện của Linh Cơ vẫn chưa được giải quyết, mà Lâm Hân Ngọc vì ta bây giờ người không biết đang ở phương nào, không biết là có bị nguy hiểm hay không, bây giờ lại thêm một cái Tử Điệp, ta phải làm sao đây?"

Mộ Dung Thiên trông thấy Trần Nhược Tư nhìn Tử Điệp chăm chú, lão bây giờ lại không tiện phát tác, cố ý hắng giọng, nói: "Tư nhi, ngươi làm sao vậy, ……."

"Không có, con chỉ đang nghĩ đến một số chuyện thôi." Trần Nhược Tư cũng ý thức được mình thất thố, vội vàng quay đầu nhìn Mộ Dung Thiên chuyển chủ đề nói: "Đúng rồi sư phụ, người có biết "ma nhãn" này là nói về cái gì không? "Ma nhãn" là cái gì gì nhỉ? Lúc trước sau khi con bị lực lượng của thổ diện nhân thôn phệ, ở trong lực lượng của hắn nghe được có người ở bên tai nói, người đó nói chỉ cần con tìm được "ma nhãn" liền có thể đem thổ diện nhân thu phục."

""Ma nhãn" ngay cả cái tên ta cũng chưa từng nghe nói qua." Tử Điệp kinh ngạc nhìn Trần Nhược Tư nói: "Còn nữa, đệ nói lúc đệ ở trong lực lượng của thổ diện nhân còn có thể nghe được tiếng người nói chuyện, hơn nữa còn có thể tự do hành động, điều này thật sự là làm cho người ta không thể tin được."

Mộ Dung Thiên nói: "Đúng vậy, ta sống đến bằng này tuổi rồi còn chưa từng nghe nói đến "ma nhãn", có lẽ lúc ngươi ở trong lực lượng của thổ diện nhân sản sinh ra ảo giác rồi, nghe thấy thanh âm chẳng qua chỉ là hư ảo mà không phải là sự thật !" nguồn TruyenFull.vn

Trần Nhược Tư nói: "Không, con thật sự là nghe được có người nói như vậy, hơn nữa lúc con ở trong lực lượng của thổ diện nhân, con rất tỉnh táo, ngoại trừ cảm giác có năng lượng cuồn cuộn không dứt dũng mãnh tràn vào trong cơ thể con ra, không có cảm giác được điều gì là không ổn thỏa cả. Mà năng lượng tràn vào trong cơ thể con khiến cho năng lượn của con trong nháy mắt tăng lên rất nhanh. Nếu không bởi vậy, con căn bản là vô pháp xông ra khỏi vòng vây của lực lượng thổ diện nhân."

Tử Điệp trầm mặc, thầm nghĩ: "Long cô cô có trên vạn năm tu hành, nói không chừng người biết về chuyện này, sao ta không trở về long cung hỏi người nhỉ, có lẽ người biết chuyện tình liên quan đến "ma nhãn"." Nghĩ đến đây, mở miệng nói: "Tỷ mang đệ đến hỏi một người, có lẽ người này có thể biết được sự tình liên quan đến "ma nhãn", chỉ có điều, tỷ không biết được người ấy có bằng lòng gặp các ngươi hay không."

Trần Nhược Tư nói: "Người đó bằng lòng hay không bằng lòng gặp chúng ta cũng không sao cả, chỉ cần tỷ có thể gặp được người đó, từ trong miệng người đó hỏi được sự việc liên quan đến "ma nhãn", tỷ nói lại cho chúng ta, như vậy không phải là được sao?"

Tử Điệp nói: "Ân, đúng vậy, sao tỷ không nghĩ ra nhỉ, chỉ là, chỉ là sau khi tỷ trở về rồi, người đó vạn nhaatgs không cho tỷ ra ngoài nữa, như vậy không phải là phiền toái rồi sao."

Trần Nhược Tư bất đắc dĩ thở dài, nhíu mày, trêu đùa nói: "Nghe tỷ nói như vậy, người đó nhất định là một kẻ ngang ngược không hiểu lý lẽ rồi, vậy quên đi, tỷ không cần đi hỏi hắn nữa, nói không chừng một ngày nào đó kỳ tích xuất hiện, ở trong mộng tự nhiên sẽ biết được sự việc liên quan đến "ma nhãn" cũng nên."

Mộ Dung Thiên cảm thấy đây là một cái cơ hội tốt khiến cho hai người bọn họ tách nhau ra, tránh cho sau này lầm lỡ trở ngại cho con đường tu hành của hắn, vội nhìn Trần Nhược Tư nói: "Tiểu tử nhà ngươi nghĩ thật hay, chuyện gì tốt cũng để một mình ngươi hưởng hết. Ta thấy Tử Điệp cô nương trở về hỏi vẫn là tốt nhất, như vậy ít ra cũng còn có chút hi vọng, cho dù người đó không cho cô ra ngoài, cô cũng có thể nghĩ biện pháp khác đem sự việc liên quan đến "ma nhãn" truyền ra. Bằng không, chúng ta mò mẫm tìm kiếm, sợ rằng hơn nửa là tốn công cô ích."

Tử Điệp liếc mắt nhìn Mộ Dung Thiên, cũng nghe ra được tầng ý tứ khác trong lời nói của lão, bất đắc dĩ mỉm cười, thầm nghĩ: "Ta đích thật là không nên cùng đệ ấy dây dưa một chỗ, như vậy đối với việc tu hành của đệ ấy sẽ cực kỳ bất lợi." nghĩ xong, khẽ cười nhìn Trần Nhược Tư nói: "Sư phụ của đệ nói đúng, tỷ bây giờ lập tức trở về, đợi sau khi hỏi được sự việc liên quan đến "ma nhãn" xong, tỷ cho dù không thể ra ngoài, cũng sẽ để cho người khác đến nói cho đệ sự việc liên quan đến "ma nhãn". Hai người bảo trọng, tỷ đi đây." Nói xong, không quay đầu lại, tung người hướng hải vực phía nam cấp tốc bay đi.

Trần Nhược Tư ở trong nháy mắt Tử Điệp quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy mắt nàng ngân ngấn nước mắt, trong lòng cảm thấy khó chịu và có chút không đành lòng, cảm giác chua xót trào lên trong tim.

Mộ Dung Thiên thấy hắn như thế, trong lòng thầm than: "Lại một đôi nam nữ si tình, đúng là cửa tình khó qua, ta làm như vậy chẳng lẽ là sai rồi sao? Trước đây nếu người yêu của ta không chết đi, ta có thể tránh thoát bao vây của cửa tình này sao? Ta nghĩ ta hẳn là không thể, chỉ mong bọn họ có thể từ trong nỗi khổ tâm của ta tỉnh ngộ lại, siêu thoát tục sự, chân chính trưởng thành."

Thân ảnh của Tử Điệp đã biến mất ở phía xa xa chân trời, ánh mắt của Trần Nhược Tư thật lâu không muốn rời khỏi phương hướng Tử Điệp đã biến mất,trong mắt toát ra một vẻ không nỡ.

Mộ Dung Thiên khẽ thở dài, nói: "Đi thôi Tư nhi. Chúng ta một đường đi tìm các sư huynh của con, sau đó nghĩ biện pháp lựa chọn xây dựng lại Thanh Tâm đ*o quán. Ta tin tưởng những để tử cũ của Thanh Tâm đ*o quán sau khi biết được dụng tâm của ta, sẽ càng ủng hộ chúng ta xây dựng lại."

Trần Nhược Tư không có trả lời, chỉ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Sự việc"ma nhãn" tiêu diệt tên thổ diện ma đầu đó chỉ có thể đợi tin tức của Tử Điệp tỷ tỷ rồi. Trước hết tìm được đám sư huynh, mượn cơ hội xem "Tu Thần Phổ", sau đó gia tăng tu luyện, đánh bại tên hỗn đản kia cứu Mộng Tuyết trở về mới là nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt. Đạo quán xây dựng lại hay không đó là trách nhiệm của sư phụ, ta chỉ có thể hỗ trợ một số việc nhỏ, có thể giúp được nhiều ít bao nhiêu tốt bấy nhiêu."

Mộ Dung Thiên thấy hắn trầm mặc không nói, còn tưởng rằng Trần Nhược Tư vẫn vì Tử Điệp rời đi mà cảm thấy không vui, lão bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ bả vai Trần Nhược Tư, lời nói thành khẩn, nói: "Tư nhi, không phải là sư phụ có ý la rầy con, con cũng biết, vì tình sở khốn là quấy nhiễu lớn nhất của người tu hành, nàng ta bây giờ rời đi đối với con mà nói là chưa chắc không phải là một chuyện tốt."

Trần Nhược Tư cười, trong lòng thầm nghĩ: "Con nghĩ con cả đời này không cách nào thoát khỏi ràng buộc của chữ tình, nếu như người biết được ý nghĩ lúc này trong lòng con, có lẽ người đối với con sẽ cảm thấy thất vọng, thậm chí có thể đem con đuổi khỏi sư môn. Ài, sư phụ, xin người tha thứ, bởi vì theo con, tình so với tu hành càng quan trọng hơn." Nghĩ đến đây, nhìn Mộ Dung Thiên nói: "Sư phụ, xin người tha thứ, là con không đúng, chúng ta đi thôi, đi tìm các vị sư huynh." Lời xin lỗi của hắn, trong đó ẩn chứa lời xin lỗi chân thành trong lòng hắn, cùng vì trong lòng mình có ẩn sự dấu diếm sư phụ mà xin lỗi.

Mộ Dung Thiên mỉm cười, nói: "Nghĩ thông suốt được là tốt rồi, đi thôi. Tương lai của đạo quán phải dựa vào con rồi." Nói xong, tung người bay lên.

Trần Nhược Tư nhìn bóng lưng của Mộ Dung Thiên, trong lòng bối rối: "Sư phụ đối với ta kỳ vọng nhiều như vậy, nhưng tất cả sự việc ta làm đều đi ngược với mong muốn của người, nếu người biết được những điều này, có lẽ sẽ bởi vậy mà tức chết? Vì cái gì sự việc lại phát triển đến bước này chứ?" Trần Nhược Tư khẽ thở dài, tung người bay lên đuổi theo.

Đám mây trên bầu trời bay nhẹ trong gió thay đổi hình dạng. Ánh sáng còn sót lại của buổi chiều, chiếu xuống lấp lánh trên mặt hồ, đám chim tự do tự tại, hót vang, trải rộng đôi cánh, con thì tung bay trên cao tận bầu trời, con thì lướt nhẹ trên mặt hồ, làm nổi lên trận trận nước bạc óng ánh.

Đó là khung cảnh bên cạnh Lệ hồ dưới chân núi Thanh Tâm đ*o quán, ở bên cạnh Lệ hồ còn có mấy trăm đệ tử bởi vì nghĩ không ra mà quay trở lại Thanh Tâm đ*o quán. Đập vào mắt bọn họ là mảnh đổi thay của nơi trước đó đã từng là Thanh Tâm đ*o quán, họ đã hiểu được nỗi khổ tâm của chưởng môn Mộ Dung Thiên lúc trước khi ngoan tâm đuổi bọn họ rời khỏi đạo quán.

Một tên đạo sĩ cao tuổi đứng ở vị trí trước nhất trong đám người, hướng về phía đám đạo sĩ cao giọng hô: "Các vị huynh đệ, chúng ta trách nhầm chưởng môn rồi, người bởi vì lo lắng cho an nguy của chúng ta mà ngoan tâm đem chúng ta đuổi khỏi đạo quán. Bây giờ, đạo quán của chúng ta bị ma đầu chiếm mất, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực xông lên, đem tên ma đầu nọ tiêu diệt, cho dù không thể thành công, bởi vậy mà mất đi tánh mạng, chúng ta cũng sẽ vì đạo quán góp một phần lực lượng của mình mà cảm thấy vui mừng."

Đám đạo sĩ nghe tên đạo sĩ đó nói xong, cơ hồ đồng thời giơ cao nắm tay, cùng chống lại địch nhân, chính nghĩ hô lên: "Giết ma đầu, vì đạo quán hiệu lực, chết không ân hận !" tiếng hô này, một tiếng cao hơn một tiếng, cơ hồ truyền khắp ngũ hồ tứ hải, núi non trùng điệp, cũng truyền vào tai Mộ Dung Thiên và Trần Nhược Tư đang phi hành qua những đám mây.

Bình luận





Chi tiết truyện