chương 122/ 276

Trong gian tiểu thiền phòng, Mộng Tuyết đang ngồi trên ghế cạnh bạn, Lâm Hân Ngọc ngồi ở một cái ghế khác, ánh mắt của hai người đều nhìn về phía cửa của gian thiền phòng, trong lòng đều đang nghĩ về cùng một việc, đó là an nguy của Trần Nhược Tư.

"Ba" một tiếng vang lên, truyền vào trong tai Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc, hai người đồng thời giật mình, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động. Khi các nàng nhìn thấy cửa sổ, Lâm Hân Ngọc nhìn Mộng Tuyết nhỏ giọng nói: "Chúng ta bị giam ở đây lâu như vậy sao không phát hiện thấy có cửa sổ nhỉ? Xem ra , tiếng động đó nhất định là ông trời nhắc nhở chúng ta đấy."

Mộng Tuyết thở dài, nhỏ giọng nói: "Mặc dù có cửa sổ, nhưng chúng ta bây giờ chỉ có thể hoạt động, căn bản là không thể dùng năng lượng, cho dù có thể thoát ra từ cửa sổ, vạn nhất bị phát hiện, sợ rằng bọn chúng sẽ hạn chế luôn hành động của chúng ta. Điều này càng làm cho chúng ta khó chịu, ta cảm thấy không nên gây rắc rỗi vẫn tốt hơn."

Lâm Hân Ngọc nói: "Ý tứ của người là để cho chúng ta ngồi ở đây đợi tử vong đến sao? "

Lâm Hân Ngọc vừa dứt lời, Mộng Tuyết chuẩn bị đáp lại, "đông" một tiếng, lại một lần nữa từ chỗ cửa sổ truyền đến.

Hai người Mộng Tuyết đồng thời sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, Lâm Hân Ngọc nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy phía sau cửa sổ có người, không bằng chúng ta mở cửa sổ ra nhìn xem." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Mộng Tuyết đáp: "Ta thấy ngươi đúng là muốn đào tẩu phát điên lên rồi, tốt thôi, ngươi đến mở cửa sổ, ta canh chừng cửa trước." Mộng Tuyết nói xong, bước nhanh về phía cửa trước của gian thiền phòng, canh chừng cho Lâm Hân Ngọc.

Lâm Hân Ngọc vô cùng cẩn thận đi đến gần cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, đem cửa sổ mở ra.

Hai tiếng vang lên, Điền Lập Phong ở bên ngoài cửa sổ đang thăm dò tình hình trong phòng, lúc này, hắn nhìn thấy cửa sổ mở ra, khuôn mặt của một người con gái hiện lên trong mắt hắn, trong lòng kinh ngạc thầm nghĩ: "Điều này sao có thể, ta không phải đang nằm mộng đấy chứ, trên đời này còn có người con gái xinh đẹp đến như vậy sao."

Nghĩ đến đây, trong lòng một trận khẩn trương kinh hoảng, sững người chốc lát, sau khi mặc niệm vài lần Tĩnh Tâm Kinh, ép người vào bức tường bên cạnh cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Cô nương, ta là tới cứu các cô, xin đừng kinh động đến đám đạo sĩ bên ngoài phòng."

Lâm Hân Ngọc nghe được tiếng người nói chuyện, trong lòng âm thầm kinh ngạc : "Sao chỉ nghe được giọng nói mà không nhìn thấy người nhỉ? Chẳng lẽ là thần tiên tới cứu chúng ta." Nghĩ đến đây, trong lòng âm thầm cao hứng, nhanh chóng mở lớn cửa sổ, nhỏ giọng đáp: "Ngài yên tâm, chúng ta có người trông chừng cửa rồi, đám đạo sĩ đầu gỗ kia sẽ không phát hiện ra động tĩnh bên này đâu."

Nghe thấy vậy, Điền Lập Phong mới yên tâm lớn mất từ bên tường đi tới cửa sổ.

Lâm Hân Ngọc nhìn thấy từ bên cạnh cửa sổ nhảy ra một hắc y nhân che mặt, bị dọa nhảy dựng lên, nhưng nàng rất nhanh trấn tĩnh trở lại, nhìn hắc y nhân nói: "Là ngươi muốn cứu chúng ta sao, ta còn cho là….." nói đến đây, trong lòng nửa phần chán nản, nàng vốn tưởng rằng là thần tiên đến như vậy các nàng chắc chắn sẽ được cứu thoát, nhưng xuất hiện trước mắt chỉ là một tên mới nhìn đã biết là người không có bao nhiêu bản lãnh, cho nên nàng mới cảm thấy thất vọng. Nàng ngừng lại một lát, nói tiếp: "Ngươi là ai, vì sao muốn cứu chúng ta, chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao? Bắt chúng ta tới đây là thú nhân đấy."

Lâm Hân Ngọc mặc dù rất muốn nhanh một chút thoát khỏi nơi này, nhưng nàng cũng không muốn người khác vì cứu mình mà mất mạng, mục đích nàng nói như vậy, một là thăm dò đảm lượng của hắn, hai là mang theo một chút quan tâm.

Điền Lập Phong sững người, nói: "Đã quyết định cứu các cô, đương nhiên không quản không nhiều như vậy."

Lâm Hân Ngọc thấy hắn nói như vậy, cũng không nói gì, lập tức tránh qua một bên, mở một đường cho hắn vào.

Điền Lập Phong bám vào cửa sổ nhảy lên.

Mộng Tuyết nhìn thấy quả thật có người tới, trong lòng vô cùng vui mừng, nụ cười lập tức hiện lên trên khuôn mặt, trong lòng âm thầm hướng trời cao không ngừng cám ơn.

Mộng Tuyết nhìn thoáng qua ngoài cửa, sau đó đem cánh cửa chốt khóa lại, cẩn thận đi về phía cửa sổ, nhìn Điền Lập Phong nói: "Cám ơn ngươi mạo hiểm tới cứu chúng tôi, ngươi mặc dù có thể đến đây, nhưng hai người chúng tôi bây giờ kinh mạch đều bị người ta dùng pháp thuật khống chế, chỉ bằng lực lượng của một mình ngươi rất khó cứu thoát cả hai người chúng tôi, như thế này, ngươi mang nàng ta rời khỏi đây trước đi, ta ở đây canh chừng cho các ngươi."

Nàng nói xong, không đợi Điền Lập Phong nói, nàng đi đến bên cạnh Lâm Hân Ngọc, nhỏ giọng nói bên tai nàng ta: "Cô nhanh theo hắn rời khỏi đây đi, không thể trì hoãn nữa, sau khi rời khỏi đây, xin nói với hắn, ta đã chán ghét nhân gian trần thế, đi đến một nơi không ai biết đến. Mong hắn đừng bận tâm, ta nghĩ, hắn nhất định có thể hiểu được." nàng nói xong, thở dài, nhìn bên ngoài cửa sổ, nước mắt tuôn rơi.

Lâm Hân Ngọc ngẩn người, kích động nói: "Điều này không thể được, ta tuyệt đối sẽ không truyền lời cho ngươi, hoặc là chúng ta cùng nhau rời đi, hoặc là hai người chúng ta cùng ở lại chỗ này." Nàng nói xong, nhìn Điền Lập Phong nói: "Ta thấy một mình ngươi cũng không thể mang hai người chúng ta an toàn rời khỏi đây, hơn nữa, chúng ta cũng không muốn ngươi bởi vì cứu chúng ta mà đánh mất tính mạng của mình, thừa dịp vẫn chưa có ai phát hiện ra ngươi, mau chóng rời khỏi đi, bất kể như thế nào, chúng ta vẫn rất cảm kích ngươi."

Điền Lập Phong nghe được vậy, hắn hiểu rằng hai vị mỹ nữ trước mắt này nhất định là xem thường mình, trong lòng rất khó chịu. Qua một lúc sau, tâm tình của hắn mới hòa hoãn lại một chút, nhìn Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc, gỡ xuống tấm vải che mặt, mỉm cười nói: "Ta là đệ tử của Trường Phong đạo quán tên là Điền Lập Phong, các cô không phải là bị khống chế kinh mạch sao? Cái này rất đơn giản, ta giúp các cô giải khai là được, như vậy các cô cũng không cần phải người này nhường người kia nữa."

Nghe hắn nói xong, hai người Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc đưa mắt nhìn nhau, có chút ngỡ ngàng , nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Điền Lập Phong đưa kiếm giắt ra sau lưng, ngầm tụ pháp lực vào song chưởng, phút chốc vung song chưởng đồng thời đánh lên thân thể hai người các nàng. Hai cái lam sắc quang cầu từ trong lòng bàn tay hắn phát ra, bay đến hai người các nàng.

Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc hai người thấy vậy, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hai cái lam sắc quang cầu, sau khi tiếp xúc với thân thể Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc, trong nháy mắt tiến nhập vào trong cơ thể các nàng, ngay lập tức các nàng cảm thấy một cổ lực lượng mạnh mẽ từ trái tim tỏa ra kinh mạch toàn thân, sau chốc lát công phu, các nàng cảm thấy toàn thân kinh mạch của mình đã được đả thông. Các nàng âm thầm vận khí, cũng đã có thể đề khởi chân khí, sử dụng năng lượng trong cơ thể, một cảm giác sung sướng hưng phấn trào lên trong lòng các nàng.

Mộng Tuyết nhìn Điền Lập Phong cười nói: "Ta gọi là Mộng Tuyết, nàng ta là Lâm Hân Ngọc, cám ơn Điền công tử đã cứu giúp, chúng ta rời khỏi đây thôi, nếu không để cho bốn tên thú nhân kia phát giác ra sợ rằng chúng ta rất khó thoát thân."

Điền Lập Phong từ nhỏ lớn lên ở đạo quán, rất ít xuất môn, cũng chưa từng nhìn thấy nữ tử xinh đẹp đến như vậy, trong lòng bất giác có chút rung động. Trong đầu đột nhiên xuất hiện điều cấm kị của người tu đạo, ngay lập tức thu lại tình cảm, sau khi ngầm niệm vài lần Tĩnh Tâm Kinh, đáp: "Hai vị cô nương mời, ta đoạn hậu."

Lâm Hân Ngọc và Mộng Tuyết đưa mắt nhìn nhau, cũng không khách khí, một trước một sau phi thân ra ngoài.

Điền Lập Phong thấy vậy, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: "Động tác phi ra ngoài của các nàng tự nhiên thoải mái, nhanh nhẹn mẫn tiệp, xem ra năng lực của hai người bọn họ nhất định là ở trên ta, do đó mới biết, năng lực của thú nhân, không phải ta có thể địch lại." nghĩ đến đây, sau khi âm thầm kêu vài tiếng "may mắn" trong lòng, nắm lấy thành cửa nhảy xuống.

Ba người bọn họ vừa mới nhảy ra khỏi cửa sổ, một tên đạo sĩ ở trước cửa gian tiểu thiền phòng, cảm thấy có chút nhàm chán, muốn nhìn lén một chút khuôn mặt của hai vị mỹ nữ, khi hắn từ kẽ hở cánh cửa nhìn vào, trong lòng lập tức hoảng sợ la lên: "Các sư huynh, hai cái nữ tử nọ từ cửa sổ bỏ trốn rồi."

Mười tên đạo sĩ nọ nghe hắn hô cũng cảm thấy có chút không ổn, vội vàng chạy đến cánh cửa, dùng lực mạnh mẽ xô đổ cánh cửa. Khi bọn họ nhìn thấy cửa sổ đang mở, sắc mặt lập tức trở nên xám ngoét, vô cùng khó coi.

"Xong rồi, nếu để cho bọn họ chạy thoát, cái mạng nhỏ của chúng ta khó mà giữ lại được." một tên đạo sĩ mặt đau khổ, không nhịn được nói.

Một tên đạo sĩ hét lớn : "Khốn nạn, bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì, còn không mau tìm người, kinh mạch của bọn chúng đã bị thú nhân không chế, nhất định chạy không được xa."

Ngay lập tức, mười tên đạo sĩ nọ như chim trúng phải tên, thần sắc hoảng loạn xông ra khỏi cửa, cầm lấy đuốc tản ra bốn phía, vừa chạy vừa hô lên: "Phạm nhân đào tẩu rồi, phậm nhân đào tẩu rồi."

Một lát sau, khuôn viên Bạch Vân đạo quán khắp nơi đuốc cháy, đem từng góc của đạo quán chiếu sáng ngời, bốn tên thú nhân cũng bị tiếng hô hét làm cho giật mình chạy ra khỏi phòng.

Bốn tên bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, một tên trong đó tức giận lớn tiếng hét lên: "Vô dụng, thật là vô dụng, ngay cả hai tên nữ tử đã hoàn toàn mất đi công lực cũng coi không xong, thật là một lũ vô tích sự." hắn chửi xong, ngừng lại một lát, tiếp tục hét lên: "Đứng đó làm gì, còn không mau đuổi theo."

Đám đạo sĩ của Bạch Vân đạo quán mặc dù cảm thấy không thoải mái, nhưng bọn họ cũng không dám cãi lại một tiếng, rất ngoan ngoãn cầm đuốc xông ra ngoài đạo quán, chia ra làm bốn phía, phân biệt đông ,tây, nam, bắc mà đuổi theo.

Bình luận





Chi tiết truyện