chương 164/ 276

Tia hồng sắc quang mang nọ quét qua vài lần trên thân thể của mười người, ngừng lại trên người hòa thượng đang cõng Linh Cơ. Vài người bên cạnh hắn thấy vậy vội vàng né tránh sang một bên, dạt ra cách hắn khoảng một trượng, bày ra tư thế chuẩn bị công kích. Hòa thượng nọ bối rối trong lòng vô cùng khẩn trương sợ hãi, hắn buông Linh Cơ xuống, hoảng hốt nhìn Từ Hàng nói: "Trụ trì, đệ tử không phải là yêu nghiệt, đệ tử không phải là yêu nghiệt!"

Hắn vừa dứt lời, tia hồng sắc quang mang nọ nhanh chóng rời khỏi thân thể hắn bắn thẳng lên thân người Linh Cơ, hòa thượng nọ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm hô: "Trời ạ, không có nghĩ đến nữ tử vẫn được ta cõng trên lưng lại là một tên yêu nghiệt, nguy hiểm thật. Cũng may nàng ta hiện tại đã thụ trọng thương, nếu không ta ngay cả chết như thế nào cũng không biết được, đã đi xuống gặp diêm vương rồi."

Tên hòa thương cõng Trần Nhược Tư nhìn thấy nữ tử mà đám người mình mang về là yêu nghiệt, hắn lập tức nghĩ đến Trần Nhược Tư và nàng hôn mê ở cùng một chỗ, hắn cũng cho rằng Trần Nhược Tư là yêu nghiệt, hắn vội vàng đem Trần Nhược Tư từ trên lưng đỡ xuống, ném về vị trí Linh Cơ đang nằm.

Trần Nhược Tư bị hòa thượng nọ ném như vậy khiến cho thanh tỉnh trở lại. Hắn mơ mơ hồ hồ mở mắt, nhìn thấy bản thân mình bị bao bọc trong màn kim quang bị một đám hòa thượng vây lấy, trong lòng rất tò mò, thầm nghĩ: "Nơi này là đâu vậy nhỉ, chẳng lẽ là cực nhạc thế giới, chẳng lẽ ta đã chết rồi, chuyện gì đang xảy ra với đám hòa thượng trước mặt này vậy?" Hắn khó nhọc quét mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lần, nhìn thấy Linh Cơ đang ở bên cạnh mình, hắn lập tức mặc kệ đám hòa thượng vội vàng đi tới đỡ vai Linh Cơ, nhìn nàng nói: "Linh Cơ, nàng tỉnh lại đi, lão thiên đối với ta thật tốt, không nghĩ ra chết rồi mà vẫn để cho chúng ta được ở chung một chỗ." Nói xong, đem Linh Cơ ôm chặt vào lòng nhìn bộ dạng của hắn giống như là sợ Linh Cơ rời khỏi hắn vậy.

Lúc này, Trần Nhược Tư cho rằng mình và Linh Cơ đã chết, bọn họ đang gặp lại ở một cái thế giới khác.

Từ Hàng nhìn thấy kiểm tra ra chỉ là một tên yêu nghiệt thân đã thụ trọng thương, một nữ tử không có chút sát thương, lão thu hồi pháp lực, mở miệng nói: "Thiện Ngộ, người phát hiện ra bọn họ ở đâu vậy?"

Thiện Ngộ nói: "Ở trong khu rừng dưới chân núi, lúc đó bọn họ đều hôn mê bất tỉnh cả, hơn nữa thân thể thụ trong thương cho nên mới đem bọn họ trở về. Đệ tử không nghĩ đến bọn họ là yêu nghiệt, xin trụ trì trách phạt."

"Con làm không có sai, nàng ta bất quá chỉ là một cái yêu nghiệt bình thường, năng lực của các con có hạn đương nhiên là không có cách nào phân biệt thật giả rồi. Mười người các con cũng đều đã mệt cả rồi, trước hết trở về nghỉ ngơi đi." Từ Hàng nói xong, quay đầu nhìn Tĩnh Ân phân phó: "Tĩnh Ân, con mang theo vài đệ tử khác nữa đem hai người này dẫn đến Trấn yêu bảo, nghĩ biện pháp từ trong miệng bọn họ biết được bọn họ là yêu nghiệt phương nào."

Tĩnh Ân dạ một tiếng, khoát tay, tự mình đi tới tiến lên cùng vài tên hòa thượng khác đem Trần Nhược Tư và Linh Cơ nâng lên, hướng bên trong tự đi vào.

Trần Nhược Tư không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn vội kêu lên: "Khốn nạn, đám hòa thượng các ngươi muốn làm gì, thả ta ra, thả ta ra……"

Trần Nhược Tư la hét đều phí công, mấy người Tĩnh Ân căn bản là không để ý, mặc cho hắn la hét.

Trấn yêu bảo ở mặt phải của Pháp Hoa tự điện đường, khác điện đường ước chừng khoảng mười phút đường đi.

Trấn yêu bảo kỳ thật là một tào bảo tháp ba tầng, các góc mặt ngoài của bảo tháp khảm vô số vật thể lấp lánh ánh sáng. Dưới mặt đất có vô số cái tiểu bát quái trận do vô số khối đá xắp xếp thành, trên đồ án mơ hồ có thể nhìn thấy quang ba không ngừng bay lên trên, đem cả cái Trấn yêu bảo bao bọc lấy.

Tĩnh Ân mang Trần Nhược Tư và Linh Cơ đến trước Trấn yêu bảo, Tĩnh Ân mặc niệm mật chú mở cửa Trần yêu bảo một lần. Quang ba trên bát quái đồ án lập tực tiêu tán, cánh cửa của Trần yêu bảo cũng từ từ mở ra.

Tĩnh Ân đem Trần Nhược Tư và Linh Cơ đẩy vào trong Trấn yêu bảo, sau đó niệm chú đóng lại cánh cửa của Trấn yêu bảo, sau đó quay người bỏ đi.

Trong Trấn yêu bảo, tối đen cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng kêu quái dị khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, da đầu tê dại.

Trần Nhược Tư muốn thi pháp ném ra một tấm linh phù đem cái không gian mình đang ở chiếu sáng lên, nhưng hắn thất bại, hành vi của hắn hoàn toàn không còn chịu sự khống chế của bản thân nữa, lúc này ngay cả lực lượng để đứng dậy hắn cũng không còn nữa. Trần Nhược Tư bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng gọi: "Linh Cơ, Linh Cơ nàng ở đâu?" Hắn vừa gọi vừa mò tìm xung quanh, tìm kiếm thân ảnh của Linh Cơ.

Tiếng kêu của hắn, hắn nghe được dường như bị truyền đến một không gian rất xa xôi, khiến cho hắn cảm thấy cái không gian mình đang ở này vô cùng rộng lớn, hơn nữa nó trống rỗng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn cũng không biết bản thân mình đã đi được bao xa, nhưng hắn vẫn không tìm thấy thân ảnh Linh Cơ, hắn có chút nóng vội, trong lòng thầm hô: "Lão thiên đáng chết, lão làm ra cái địa phương quỷ quái gì đây, tối tăm lạnh lẽo, cái gì cũng nhìn không thấy, chẳng lẽ lão muốn ta sống ở cái địa phương này cả đời sao."

Trong bóng tối truyền đến một tiếng ho khan.

Trần Nhược Tư nghe ra được đó là tiếng ho khan của Linh Cơ, hắn cảm thấy vui sướng trong lòng, cắn răng chạy chạy nhanh đến, mò mẫm đỡ Linh Cơ dậy, nhẹ nhàng nói: "Nàng tỉnh rồi, nàng rốt cuộc đã tỉnh lại rồi."

Linh Cơ giọng nói yếu ớt đứt quãng: "Đây là… địa phương nào, ta…vì sao không nhìn thấy chàng, chẳng lẽ …..mắt của ta đã mù rồi sao?"

Trần Nhược Tư nói: "Ta cũng không biết nơi là là địa phương quái quỷ nào nữa, ta chỉ biết là mấy tên hòa thượng đó đem chúng ta mang đến chỗ này, nơi này vốn tối đen không phải là mắt nàng bị mù đâu, ta cũng giống nàng, cái gì cũng không nhìn thấy được."

Linh Cơ nghi hoặc hỏi: "Hòa thượng, hòa thượng nào nhỉ, chúng ta không phải là bị Hầu Quang Bình đả thương sao? Vì sao bây giờ lại bị hòa thượng nhốt ở chỗ này? Đám hòa thượng nhốt chúng ta là ai chàng biết không?"

Trần Nhược Tư thở dài nói: "Ta cũng không biết đám hòa thượng đó bắt chúng ta vì cái gì nữa. Chỉ có điều, nàng đừng quá lo lắng, đợi ta khỏe trở lại, ta sẽ giúp nàng liệu thương, sau đó thoát khỏi cái địa phương quái quỷ này."

"Hai người chúng ta bây giờ đều thân thụ trọng thương, muốn khôi phục khả năng có chút khó khắn. Bây giờ, cứ để cho ta chết đi, ta cũng cảm thấy an tâm, bởi vì ta có thể chết ở trong lòng chàng." Linh Cơ khẽ cử động thân thể nói: "Ôm chặt ta, ôm chặt ta, để cho ta cảm nhận được sự ấm áp của chàng." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Trần Nhược Tư ân một tiếng, đem nàng ôm chặt vào lòng, nhất thời cũng quên đi sự đau đớn trên người mình, rơi vào trầm tư: "Nàng vì ta mà thụ trọng thương như thế này, ta tuyệt đối không để cho nàng chết, cho dùng phải dùng tính mạng của ta hoán đổi lại sự sống cho nàng ta cũng nguyện ý. Chỉ là, ta bây giờ phải làm gì mới có thể khiến cho nàng khôi phục trở lại đây?" Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ngầm la lên: "Lão thiên gia, lão muốn ta làm cái gì đây, lão dậy ta, dậy cho ta đi, ta phải làm gì đây?"

Trần Nhược Tư la hét trong lòng cũng không đụng đến lòng thương hại của ông trời. Linh Cơ nhìn thấy Trần Nhược Tư không nói gì, trong lòng nàng trở nên lo lắng, thầm nghĩ: "Hắn làm sao vậy, vì sao không nói gì nữa cả, chẳng lẽ hắn mới vừa cùng ta nói chuyện là cố ý phát ra thanh âm khiến cho ta tưởng rằng hắn cũng không thụ trọng thương nghiêm trọng sao? Không, hẳn không phải là như vậy….." Trong lòng nàng một trận kích động đau đớn, không kìm nén được ho khan hai tiếng nôn ra một ngụm máu tươi, qua một lúc lâu, nàng mới hỏi: "Chàng làm sao vậy, sao không nói gì cả?"

Trần Nhược Tư đáp: "Ta không có việc gì, hiện tại đang nghĩ cách làm sao mới có thể khôi phục lại bản thân, sau đó giúp nàng liệu thương."

Linh Cơ nghe Trần Nhược Tư nói chuyện vẫn thông sướng lưu loát, không chút trở ngại mới yên tâm trở lại.

Hai người Trần Nhược Tư và Linh Cơ ở trong không gian tối đen đó, không biết là ôm lấy nhau ở đó trong bao lâu, đột nhiên, Trần Nhược Tư vui mừng nói: "Linh Cơ, chúng ta được cứu rồi. Một lát nữa ta thủ thí nghiệm xem có thành công hay không."

Linh Cơ quan tâm nói: "Chàng nghĩ ra được điều gì rồi, bây giờ chàng còn có khí lực vận dụng năng lượng sao? Không nên làm những chuyện điên rồi, nếu như mạnh mẽ vận khí, sẽ khiến cho thương thế của bản thân lại tăng thêm."

Trần Nhược Tư mỉm cười nói: "Nàng yên tâm đi, ta sẽ không ngốc nghếch như vậy đâu?" Nói xong, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Linh Cơ, buông tay Linh Cơ ra, đi sang một bên.

Bình luận





Chi tiết truyện