chương 243/ 276

Lạc Lạc Lan Điền thấy Ngọc Lan động thủ, hắn hướng tới ba người Linh Cơ, Lâm Hân Ngọc, Tiểu Hà gật đầu, rồi tung người lên, trong miệng lẩm bẩm niệm cái gì đó, sau đó tay trái rút từ bên hông ra một đạo bùa, tiện tay ném ra, đạo bùa nọ trong nháy mắt phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt, xẹt tới tạo thành một đạo hào quang chói mắt trong phòng nhằm Hữu phó sứ mà công kích tới.

Tử Điệp thấy đạo phù của Lạc Lan Điền là dùng thuật công kích của Thanh Tâm đạo quán, trong lòng nhất thời cảm giác phi thường kỳ quái, thầm nghĩ: "Sao lại có thể như vậy, tên này ở cùng một chỗ với người của Minh tộc, tại sao lại dùng pháp thuật của Thanh Tâm đạo quán chứ, hừ, ta rõ rồi, hắn làm như vậy khẳng định là có dụng ý, có lẽ hắn làm như vậy, bất quá là muốn mê hoặc chúng ta, để chúng ta cho là hắn tới cứu Trần Nhược Tư, nếu không phải ta nhận ra người của Minh tộc thì thực đã bị lừa rồi, tên này thật âm hiểm. Ta hiện tại cũng không nên hành động, cứ xem tình hình cái đã" Nghĩ tới đây, ánh mắt của nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ba người Lâm Hân Ngọc.

Linh Cơ thấy Tử Điệp có vẻ đề phòng như thế, trong lòng không khỏi đối với đám người Tử Điệp nảy sinh sự hoài nghi, nhưng nàng cũng không dám khẳng định Trần Nhược Tư có lạc vào tay họ có ảnh hưởng gì hay không, nhưng nàng cũng không dám khinh thường, trong lòng cũng quyết định không để cho họ đắc thủ, để tránh mang đến thêm sự nguy hiểm cho Trần Nhược Tư. Nàng nhỏ giọng nói: "Tiểu Hà muội hãy quan sát cho tốt, một khi có cơ hội lập tức vọt vào trong phòng, tỷ không muốn ai hoài nghi muội trong số chúng ta là người lợi hại nhất. Như vậy, cơ hội để chúng ta thủ thắng sẽ gia tăng rất nhiều, tỷ đi giúp Lạc Lan Điền đây" Nói xong, thân hình chợt lóe, hướng về phía Lạc Lan Điền đang chiến đấu cùng với Hữu phó sứ mà tới.

Tả hữu phó sứ này mặc dù đang chiến đấu, nhưng bọn hắn cũng không rời xa cánh cửa, đem pháp thuật của mình phong kín cánh cửa, căn bản không để cho người ta có cơ hội đi vào.

Ngọc Lan cách không chém kiếm tới, Tả phó sứ cũng không phí bao nhiêu kình lực, đã dễ dàng hóa giải công kích của nàng. Ngọc Lan cảm thấy rất bất ngờ, vừa công kích vừa thầm nghĩ: "Người này sao lại lợi hại như vậy chứ? Xem năng lực của hắn, dường như so với phụ thân cũng không kém bao nhiêu, vậy phải làm sao bây giờ, nếu cô cô tới được thì tốt rồi, nhất định có thể mở được cửa" Càng nghĩ càng lo lắng, trong lòng cũng sinh ra sự phiền muộn nóng nảy.

Tử Điệp thấy thân ảnh của Ngọc Lan trong không trung chớp động, kiếm khí bắn về phía kẻ địch nhân liên tục, mà kẻ địch dường như căn bản là không để nàng vào mắt, chỉ tập trung phòng thủ và che chở cửa vào, trong lòng cũng sinh ra sự nóng nảy bực bội. Nàng thấy Lâm Hân Ngọc không có động tĩnh gì, cũng đoán nàng ta có thể là đang chờ cơ hội, nàng cũng không dám tiến lên trợ giúp Ngọc Lan, chỉ có thể lo lắng mà quan sát. Hiển nhiên, nàng cũng không để tiểu cô nương mặc đồ đỏ Tiểu Hà vào mắt.

Bên trong điện hồng quang, kim quang bay múa bắn ra bốn phía, trong đó có chứa sát khí rất mạnh, nhưng khi các luồng sáng này va chạm vào trên vách tường, chỉ lóe lên lóng lánh rồi biến mất không thấy nữa, cảm giác như là bị vách tường hấp thu vào. Vạt liệu kiến tạo nên đại điện này, đều là là vật liệu đặc thù có khả năng hấp thu năng lượng. Có lẽ bởi vì nguyên nhân này, bên trong điện cho đến bây giờ vẫn chưa từng bị phá hỏng.

Lạc Lan Điền cùng Linh Cơ đối với Hữu phó sứ cũng sinh ra sự uy hiếp nhất định, ứng phó cũng có chút cố hết sức, nhưng làm cho người ta nghĩ không ra chính là, hắn ứng phó nhưng thủy chung vẫn không rời khỏi khu vực mà mình phòng thủ, khiến cho Lạc Lan Điền cùng Linh Cơ cũng cảm thấy có chút bực bội, nếu không phải bọn hắn đang gấp rút cứu người, thì cứ từ từ tiêu hao cũng không sao cả, bọn họ đoán tên này khẳng định là đang trì hoãn thời gian, chờ cứu binh tới. Điều này làm cho Lạc Lan Điền trong lòng cũng nảy sinh ra sự lo lắng.

Lâm Hân Ngọc nhìn thoáng qua Tử Điệp, thấy nàng ta chỉ nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác được cũng đã đến lúc mình ra tay, nàng nhìn thoáng qua Tiểu Hà, gật nhẹ đầu, rồi tung người bay lên, đồng thời tay phải của nàng xuất hiện một vật hình tròn kim quang lóng lánh.

Tử Điệp trong lòng cả kinh: "Quang Lăng kính, nàng ta sao lại có Quang Lăng kính, đây chính là chí bảo của Trường Phong đạo quan mà. Xem ra thân phận của những người này thật khả nghi".

Tiểu Hà thấy ánh mắt của Tử Điệp rời khỏi mình, nhìn chằm chằm vào chỗ đám người Linh Cơ đánh nhau, trong lòng cũng thoáng thoải mái hơn nhiều, ánh mắt liền dời về phía cửa, chờ đợi cơ hội xông vào.

Lâm Hân Ngọc bay đến trên đầu Linh Cơ cùng Lạc Lan Điền, ám tụ linh lực, rất nhanh thúc dục lực lượng của Quang Lăng kính. Nhất thời, Quang Lăng kính phát ra ánh sáng chói mắt, Lâm Hân Ngọc hô khẽ một tiếng: "Mọi người mau lui về phía sau!" Nói xong, liền tung Quang Lăng kính trong tay ra, phóng về phía Hữu phó sứ.

Hữu phó sứ cảm giác được từ trên Quang Lăng kính này phát tán ra một cỗ lực lượng phệ hồn, trong lòng cảm thấy kinh hoảng, vội vàng lắc mình bay vọt sang một bên.

Mà lúc này, Tử Điệp thấy ở cửa xuất hiện một lỗ hổng, nàng cảm thấy với năng lực cùng tốc độ của mình, nhất định có thể đua với Quang Lăng kính mà vào cửa trước, nàng liền không suy tính, lắc mình hướng lỗ hổng kia mà bay tới.

Tiểu Hà thấy Tử Điệp chuyển thân, trong lòng nghi hoặc nói: "Tỷ tỷ này thoạt nhìn cũng không giống kẻ xấu, nàng ta hiện tại lại xông vào cửa, ngay cả mạng cũng không quan tâm, lực lượng của Quang Lăng kính kia mà chạm vào người nàng, nhất định sẽ làm cho nàng ta tan xương nát thịt" Nghĩ tới đây, nàng cũng liền động thân, hồng quang chợt lóe, trong nháy mắt đã bay tới phía sau Tử Điệp, tay phải vừa động, một luồng sáng màu đỏ biến thành một cái dây đai màu đỏ, quấn quanh thân thể của Tử Điệp, lập tức nhanh chóng lui về phía sau, đem cả Tử Điệp quay trở lại.

Tử Điệp mắt thấy đã đến gần lỗ hổng, đột nhiên nhìn thấy Quang Lăng kính lóng lánh ánh sáng vàng cũng cùng một tốc độ hướng tới lỗ hổng kia mà bay tới, trong lòng thất kinh: "Tiêu rồi, ta đã quá đề cao năng lực của mình rồi" Nàng biết mình mà vừa tới lỗ hổng kia thì Quang Lăng kính cũng đánh trúng thân thể của nàng, trong lòng cũng sinh ra cảm giác tuyệt vọng, thở dài nói: "Tư, xin lỗi,tỷ không có năng lực cứu đệ rồi".

Ngọc Lan thấy như vậy, trong lòng cảm thấy kinh hoảng, quên mất mình còn đang cùng kẻ địch chiến đấu mà đứng sửng ra, nàng biết cho dù mình bay qua đó cũng đã cứu không kịp nữa rồi. Nhưng vào lúc này, Tả phó sứ đã rất nhanh vung chưởng, một bóng ảnh hình bàn tay màu đỏ như máu cấp tốc hướng Ngọc Lan mà công kích tới. Ngọc Lan ý thức được sự nguy hiểm, vội vàng rất nhanh bay ngược về phía sau, đồng thời trong khi lui về phía sau cũng muốn vung kiếm chặn lại. Đáng tiếc, nàng cảm giác được tốc độ của mình quá chậm, bóng chưởng màu đỏ như máu kia trong nháy mắt đã tới trước mặt mình chừng một thước, một cỗ nhiệt lượng cực cao đập vào mặt, cơ hồ làm cho nàng hít thở cũng có chút khó khăn.

"Phành" Một tiếng nổ vang lên, Ngọc Lan cảm giác được trước mắt anh sáng chói mắt chợt lóe lên, thân thể của mình được một luồng lực lượng mạnh mẽ rất nhanh đánh văng bay về phía sau, đập mạnh vào vách tường. Nàng cảm thấy trong lòng nhôn nhạo, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

"Phành" Lại một tiếng nổ nữa vang lên, Quang Lăng kính va chạm vào luồng lực lực phong tỏa cánh cửa, kim quang bắn ra bốn phía. Tử Điệp cảm giác được thân thể của mình trong tích tắc trước khi vụ nổ xảy ra, đã ngừng lại rồi bay lui về phía sau, nàng còn chưa rõ là chuyện gì xảy ra, đợi khi nàng định thần lại, thì thấy bản thân đã đứng ở vị trí tiểu cô nương áo hồng vừa rồi.

Ánh sáng vàng tan đi, một bóng người màu đỏ, biến thành một luồng sáng đỏ nhằm thẳng vào cửa mà phóng tới. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Tử Điệp nhìn thấy vậy tựa hồ hiểu rõ là chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng hiểu thì đã chậm rồi, trong lòng thở dài nói: "Tiêu rồi, thật không nghĩ đến người lợi hại nhất trong bọn họ lại không phải là những người lớn kia, mà lại là tiểu cô nương nọ, phải làm sao bây giờ đây" Trong lòng suy nghĩ, nhưng vẫn cảm giác thấy kỳ quái: "Ta biết tiểu cô nương đã cứu ta, nàng ta tại sao phải cứu ta chứ? Thật sự có chút không hiểu" Nghĩ tới nghĩ lui, nhưng chuyện cứu Trần Nhược Tư trong lòng nàng cũng không thay đổi, ngay lúc hồng quanh kia vọt tới cánh cửa, nàng cũng động thân, dùng tốc độ nhanh nhất mà bay tới.

Tả hữu phó sứ thấy có người xông vào cửa, bọn họ cũng không chút lo lắng, phi thân theo vào. Linh Cơ, Lạc Lan Điền, Lâm Hân Ngọc cũng sợ Tiểu Hà gặp nguy hiểm, các nàng nhìn thoáng qua Ngọc Lan, thấy nàng cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, cũng lấy tốc độ nhanh nhất mà xông tới cánh cửa.

Ngọc Lan thở ra mấy hơi, cảm giác được thân thể cũng không có gì đáng ngại, trong lòng buồn bực nói: "Vừa rồi rõ ràng lực lượng của thú nhân kia công kích vào mình rất lớn, tại sao lực lượng khi chạm vào thân thể của mình lại chỉ có lực đây văng đi, mà không làm nổ tung trên người của mình, chẳng lẽ là mấy người kia đã cứu mình. Sao lại như vậy, bọn họ sao lại cứu ta chứ? Mặc dù họ đã cứu ta, nhưng ta cũng không thể bởi vậy mà bỏ qua việc cứu lấy Trần Nhược Tư" Nghĩ tới đây, liền chùi vết máu trên miệng, cũng phi thân nhằm hướng cánh cửa mà phóng tới.

Bình luận





Chi tiết truyện