chương 132/ 276

Ba người đang tới kia đúng là Lâm Hân Ngọc, Mộng Tuyết và Điền Lập Phong. Mục đích bọn họ đến đây là muốn giúp đỡ Điền Lập Phong lấy lại bức thư đã bị mất.

Lâm Hân Ngọc và Mộng Tuyết thấy có hai người đang chạy về phía bọn họ, cảm thấy có chút kỳ quái, đề cao cảnh giác, khi các nàng nhìn thấy rõ người đang chạy đến là Trần Nhược Tư, các nàng cơ hồ không dám tin vào con mắt của mình, tin vào điều mình nhìn thấy là sự thật.

Hai người các nàng đồng thời dừng lại, ngây ngốc tại chỗ, niềm vui sướng trong lòng không cách nào hình dung nổi. Qua một lúc lâu, hai người bọn họ cơ hồ đồng thời gia tăng cước bộ, cấp tốc chạy tới nghênh đón Trần Nhược Tư.

Linh Cơ nhìn thấy hai tên nữ tử phía trước có cử động như vậy, nàng dường như cũng ý thức được điều gì đó, trong lòng bất giác sinh ra một chút không thoải mái.

Trần Nhược Tư lúc này trong lòng chỉ nghĩ đến Mộng Tuyết, hắn cũng chẳng thèm bận tâm nhiều như vậy, sau khi nhìn thoáng qua Lâm Hân Ngọc, mở rộng vòng tay, chạy về phía Mộng Tuyết đem nàng ôm chặt trong lòng.

Lâm Hân Ngọc mặc dù cũng chạy tới trước mặt Trần Nhược Tư, nàng nhìn thấy Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết ôm lấy nhau, trong lòng cảm thấy một trận khó chịu, nước mắt rưng rưng. Nàng lo lắng lắng tâm tư của mình bị người khác nhìn thấy, nàng vội vàng xoay người lại, yên lặng nhìn phía xa xa của rừng cây.

Điền Lập Phong thấy Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết ôm lấy nhau, mà Lâm Hân Ngọc ở một bên không nhìn bọn họ, hắn ngay lập tức cũng hiểu được điều này là như thế nào, trong lòng bất giác sinh ra một chút ganh tỵ, hắn bước nhanh tới, nhẹ giọng nói với Lâm Hân Ngọc: "Lâm cô nương, cô làm sao vậy, không có việc gì chứ."

Lâm Hân Ngọc dụi mắt, không thèm nhìn Điền Lập Phong liền quay đầu đi, cố nén nỗi buồn trong lòng, cười nói: "Hai người các ngươi không cần như vậy có được không, bây giờ đang ở bên ngoài, các ngươi không xấu hổ, nhưng chúng ta lại vì các người mà cảm thấy đỏ mặt."

Mộng Tuyết biết Lâm Hân Ngọc cũng rất yêu Trần Nhược Tư, cũng biết rằng nàng ta bây giờ khả năng là có chút không thoải mái, nàng mặc dù không đành lòng tách ra nhưng bởi vì làm cho Lâm Hân Ngọc cảm thấy dễ chịu hơn mà rời khỏi vòng tay Trần Nhược Tư, khẽ cười nhìn hắn nói: "Mấy ngày nay chàng đã đi đâu vậy, làm chúng ta lo lắng chết đi được."

Trần Nhược Tư mỉm cười, quay đầu lại nhìn Lâm Hân Ngọc gật gật đầu, chỉ vào Linh Cơ nói: "Để ta giới thiệu với mọi người một chút, nàng ta tên là Linh Cơ, ta đã đến Minh tộc một chuyến, thiếu chút nữa thì mất đi tánh mạng, may mắn có nàng ấy cứu giúp, nếu không ta sợ rằng không còn cơ hội gặp lại các ngươi nữa."

Lâm Hân Ngọc và Mộng Tuyết đối với người có tên là Linh Cơ này cũng không hề xa lạ, Lâm Hân Ngọc và Linh Cơ đã từng gặp mặt một lần. Nghe Trần Nhược Tư giới thiệu xong, hai người Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc cơ hồ cùng lúc nói với Linh Cơ: "Linh Cơ cô nương, cám ơn cô."

Linh Cơ ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu tử này thật sự là có người yêu, nhìn tình hình trước mắt thì hai nữ tử này đều yêu hắn." Nghĩ đến đây, trong lòng nàng bất giác cảm xoẹt qua một tia khó chịu, nàng âm thầm thở dài, đáp: "Không cần khách khí, trước đó hắn đã từng cứu mạng ta, bây giờ ta cứu hắn cũng là nên làm, các cô cứ coi như là ta trả lại cho hắn phần nhân tình là được rồi."

Điền Lập Phong thấy bốn người này như không nhìn thấy mình, cảm thấy một tia lạc lõng dâng lên trong lòng, thêm vào đó hắn đối với Mộng Tuyết đã có chút động tâm, cho nên đối với Trần Nhược Tư sinh ra một loại địch ý, trong lòng phẫn hận: "Tiểu tử trước mặt này, nhìn vào tuổi so với ta còn nhỏ hơn, năng lực so với ta phải kém hơn mới phải chứ, vì sao các nàng đều thích hắn, ngay cả đưa mắt nhìn ta cũng không nguyện ý, chẳng lẽ ta thật sự kém cỏi vậy sao. Ta không tin ta sẽ thua hắn, có cơ hội ta nhất định phải làm cho hắn xấu mặt, hiển hiện một chút bản lĩnh của Điền Lập Phong ta." Nghĩ đến đây, hắn có ý ho khan vài tiếng.

Trần Nhược Tư cười nói: "Tuyết, vị nhân huynh này là ai đây, giúp ta giới thiệu một chút đi, để khách nhân chờ đợi là các nàng không đúng rồi?"

Lâm Hân Ngọc liếc mắt nhìn Điền Lập Phong, mỉm cười có chút khoa trương, nhìn Trần Nhược Tư nói: "Khách nhân, ha ha, ngươi cho hắn thành khách nhân, hắn chính là một tên đầu gỗ ngốc nghếch, chúng ta cứu hắn bỏ chạy giữ mạng, hắn ngược lại còn oán trách chúng ta không nên cứu hắn. Nói đi cũng phải nói lại, nếu không có hắn xảo hợp đến Bạch Vân đạo quán, chúng ta cũng không còn gặp lại ngươi nữa rồi."

Điền Lập Phong nghe Lâm Hân Ngọc nói hắn như vậy, trong lòng cực kỳ tức giận, nhưng hắn ở trước mặt mọi người biểu hiện một bộ dáng rộng lượng, chỉ mỉm cười không nói gì.

Linh Cơ nói: "Ta thấy các ngươi đi chuyến này mất công thôi, Bạch Vân đạo quán đó đã không còn ai cả, nếu ta không lầm thì người của đạo quán tất cả đã bị giết chết, không còn ai sống sót."

Mộng Tuyết, Lâm Hân Ngọc, Điền Lập Phong ba người nghe Linh Cơ nói xong, sợ ngẩn người, cả nửa buổi không có động tác gì, vẻ mặt cũng trở nênvô cùng khó coi. Trần Nhược Tư thấy vậy, vội vàng hỏi: "Các nàng làm sao vậy?"

"Người của đạo quán thật là bị giết chết hết rồi sao?" Mộng Tuyết nhìn Trần Nhược Tư hỏi.

Trần Nhược Tư gật gật đầu nói: "Linh Cơ công chúa nói chính là sự thật, bên trong đạo quán không có người mà khoảng sân nhỏ phía trước đạo quán đầy vết máu khô. Thi thể ta cho rằng có thể đã bị người xử lý rồi, cho nên không có nhìn thấy."

Lâm Hân Ngọc tức giân nói: "Thật độc ác, nhất định là đám thú nhân khốn nạn đó làm ra, chỉ có điều ta có chút không hiểu, thú nhân và chưởng môn của đạo quán này bộ dạng dường như rất là quen thuộc, vậy thì vì sao bọn chúng lại giết đệ tử của đạo quán nhỉ?" nguồn TruyenFull.vn

Trần Nhược Tư giật mình nói: "Cô nói cái gì, cô làm sao biết được chưởng môn của cái đạo quán này và thú nhân có quan hệ, nếu thật là như vậy, thú nhân đó rất có khả năng cùng một số tiểu đạo quán khác có tiếp xúc qua, không lẽ bọn chúng mạnh mẽ yêu cầu người của đạo quán cùng bọn chúng hợp tác, không đàm phán thỏa đáng liền giết người. Nếu thật sự là như vậy, các tiểu đạo quán khác cũng có thể gặp phải cảnh ngộ tương tự rồi."

Mộng Tuyết nói: "Loại khả năng này tính ra không phải là rất lớn, bọn chúng làm điều này chỉ khiến cho người tu hành Trung thổ đối với bọn chúng càng thêm bài xích và thù hận, điều này đối với bọn chúng một điểm tốt cũng không có."

Điền Lập Phong ở một bên, vẻ mặt đau khổ, nhìn như có chút lo lắng, nói: "Xong hết rồi, nhiệm vụ sư phụ giao cho ta không có hoàn thành, ta còn mặt mũi nào trở về gặp sư phụ đây."

Trần Nhược Tư nhìn thấy bộ dạng này của hắn, không hiểu được việc đó là như thế nào, Trần Nhược Tư khó hiểu nhìn Mộng Tuyết, ý chỉ về Điền Lập Phong.

Mộng Tuyết rất hiểu ý hắn, nàng mỉm cười, sau đó đem sự việc đã trải qua đơn giản kể lại một lần.

Trần Nhược Tư nghe Mộng Tuyết kể lại xong, trầm mặc một lát, trong lòng thầm nghĩ: "Chưởng môn của Bạch Vân đạo quán và thú nhân có qua lại với nhau, hơn nữa quan hệ khá mật thiết, chẳng lẽ hắn là một loại người phản bội lại người tu hành ở Trung thổ. Mà chưởng môn của Trường Phong đạo quán tức là sư phụ của Điền Lập Phong lại cùng hắn đưa thư trao đổi, có lẽ giữa bọn họ có bí mật không muốn người ngoài biết được?

Ài, không nên suy nghĩ lung tung nữa, Trường Phong đạo quán là một cái đạo quán lớn, hơn nữa chưởng môn cũng là một người có danh vọng trong những người tu hành ở Trung thổ, ông ta sẽ không làm những việc cẩu thả như vậy đâu. A, ta hiểu rồi, nhất định là thú nhân đó giết người của cái tiểu đạo quán này, sau đó đem chuyện giết người này đổ lên đầu Trường Phong đạo quán, dùng nó giá họa cho Trường Phong đạo quán. Nếu đúng là như vậy, bây giờ sẽ có tin đồn truyền ra ngoài rồi.

Muốn chứng minh nó có giống với dự đoán của ta hay không, đến các đạo quán lớn một chuyến, việc gì đều giải quyết được." Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Nhược Tư đã có chút đầu mối, nói: "Điền huynh, huynh không cần khẩn trương, sư phụ huynh là người hiểu lý lẽ, sẽ nghe huynh giải thích, nếu đệ ta đoán không sai, vụ giết chết đám người của đạo quán này, trong đó nhất định có âm mưu."

Linh Cơ đối với những lời này của bọn họ, một chút hứng thú cũng không có, không nhịn được bĩu môi nói: "Các ngươi sẽ không ở đây nói chuyện cho đến khi trời tối đấy chứ, ta không muốn ở cái địa phương hoang vu không người này qua đêm đâu. Nếu không ta đi trước đây, vào thành đợi các ngươi." Nàng nói xong, vỗ nhẹ lên vai Trần Nhược Tư, mỉm cười bước nhanh về phía Ngọc Cảnh châu thành đi thẳng một mạch đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Mộng Tuyết nói: "Nàng ta dường như không nguyện ý ở cùng một chỗ với chúng ta, đi thôi, chúng ta cũng trở về thành thôi."

Trần Nhược Tư nói: "Được rồi, nghe nàng, chúng ta về thành." Nói xong, quay đầu nhìn Lâm Hân Ngọc nói: "Lâm cô nương, về thành, cô có ý kiến gì không?"

Lâm Hân Ngọc mỉm cười đáp: "Ta với Linh Cơ cô nương có cùng cảm giác, không nguyện ý ở chỗ địa phương quái quỷ này, ngươi nói xem ta có nguyện ý trở về thành không?" Nói xong, nàng đi đến bên cạnh Mộng Tuyết, lôi Mộng Tuyết đi về phía trước, nàng vừa đi vừa nói: "Bây giờ cô là của ta, đợi đến thành mới đem cô trả cho hắn, ngươi giúp ta chiếu cố sư điệt của ta một chút."

Trần Nhược Tư mắt trừng trừng, quệt miệng, thở dài nhìn Điền Lập Phong nói: "Điền huynh, đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

Điền Lập Phong thấy Trần Nhược Tư ôn hòa như vậy, đối với sự việc phân tích phán đoán rất có chủ kiến, trong lòng bất giác sinh ra hảo cảm đối với hắn, không tiếp biến hắn trở thành địch nhân giả tưởng của mình nữa. Hắn gật gật đầu, sóng vai với Trần Nhược Tư đi về phía trước.

Bình luận





Chi tiết truyện