chương 119/ 276

Linh Cơ đem Trần Nhược Tư thả xuống, nhìn hắn nói: "Ngươi không cần khẩn trương."

Trần Nhược Tư một bộ dạng chưa hết kinh hoảng, đáp: "Không cần khẩn trương, mới vừa rồi cô có cơ hội sao không bỏ chạy đi?"

Linh Cơ không hề suy nghĩ liền đáp : "Ta sao có thể bỏ rơi ngươi một mình bỏ chạy được?"

Yêu linh nọ nhìn Linh Cơ nói: "Các ngươi đang bàn bạc cái gì vậy? Công chúa, ngài suy nghĩ kỹ chưa?"

Linh Cơ cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ: "Mục đích ta tiếp cận tiểu tử này chỉ có phụ thân và hai vị hộ pháp mới biết, đám người trước mắt không hề hay biết nội tình, bọn chúng còn cho rằng ta thật sự là phản đồ của Minh tộc, nên làm sao bây giờ?" Linh Cơ im lặng một lát rồi nói: "Ta suy nghĩ kỹ rồi, sẽ chống chọi đến cùng, đến đi, xem ra không cho ngươi nếm mùi đau khổ, ngươi sẽ không dừng tay."

Sắc mặt yêu linh khẽ biến, trên mặt xuất hiện một tia hoảng hốt, trong lòng thầm nghĩ: "ài, mặc dù nàng ta bây giờ làm ra cái chuyện ngu xuẩn này, nhưng nàng ta vẫn là công chúa, nếu như làm nàng ta bị thương, cũng không có cách nào nói rõ với Minh vương, nhưng nếu thả bọn họ đi, ta cũng không thể báo cáo kết quả, ta phải làm sao đây? Kẻ đi thông báo cho các hộ pháp chạy đi phương nào rồi, sao đến bây giờ còn không thấy bóng dáng nhỉ? Có bọn họ đến chủ trì đại cục, cũng không cần ta tới xử lý cái công việc khó khăn ngu ngốc này." Nghĩ đến đây, hắn cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh một lượt, trong lòng đắn do một lát rồi nói: "Công chúa đã ngoan cố như vậy, vậy thì đừng trách chúng ta vô tình." Nói xong, phẩy tay ra hiệu cho thủ hạ.

Đám thủ nhận được mệnh lệnh, vung vũ khí trong tay, đánh thẳng tới Linh Cơ và Trần Nhược Tư.

Đám người trước mắt này không phải là quỷ nô, quỷ soa phổ thông mà là Huyết Nghê Tà Linh. Mỗi một tên bọn chúng đều có năng lực không kém hạ tiên.

Linh Cơ cũng biết đối phó với đám người trước mặt này không hề dễ dàng, nàng nhìn chằm chằm vào đám địch nhân đang xông tới, nhỏ giọng nói: "Một lát nữa ta dùng lực đem ngươi ném ra ngoài, ngươi không nên quay đầu lại, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía bắc, ta sẽ cầm chân bọn chúng khiến cho bọn chúng không có cách nào ngăn cản ngươi, như vậy, ta cũng có thể an tâm ứng phó địch nhân, tìm cơ hội bỏ chạy, cũng sẽ nhiều hơn một chút."

Nghe nàng ta nói vậy, Trần Nhược Tư trong lòng khó xử, cảm giác tự ti càng thêm mạnh mẽ.

Linh Cơ nói xong, tay trái kéo Trần Nhược Tư, tay phải đưa ra phía trước nghênh đón năm tên Huyết Nghê Tà Linh đang xông tới từ phía bắc. Năm tên Huyết Nghê Tà Linh này sửng sốt, chần chờ một lát, Linh Cơ ngay lập tức xuất thủ, phát ta năm đạo bạch quang hình cung, công kích năm tên này.

Yêu linh vừa nhìn thấy Linh Cơ xuất thủ, đã sử dụng tuyệt kỹ "Huyền Nguyệt Băng" sở trường của nàng, hắn hiểu rất rõ uy lực của chiêu "Huyền Nguyệt Băng" này, cho nên kinh hoảng hét lên: "Huyền Nguyệt Băng, tránh mau !"

Chiêu "Huyền Nguyệt Băng" là một tuyệt kĩ của Linh Cơ, cũng là một kỹ năng công kích lực mạnh nhất, trong Minh tộc hiện thời kẻ dám ngạnh tiếp tuyệt kỹ "Huyền Nguyệt Băng" của nàng phát ra mà không thụ thương, trừ hai vị hộ pháp và Minh vương ra, khó tìm mà được.

Kẻ bị "Huyền Nguyệt Băng" đánh trúng, toàn thân huyết mạnh và cơ thể ngay lập tức sẽ bị đóng băng, mất hết tri giác và công kích năng lực, như vậy cũng chỉ có thể rơi vào cục diện bị động chịu đánh mà thôi. Kẻ sau khi bị đóng băng, giống như một khối băng rất dễ dàng bị đánh vỡ, nói như vậy cũng có nghĩa là nhất định phải chết không cần nghi ngờ.Muốn giải khai băng phong, ở trong điều kiện không có người quấy nhiễu, lấy nhiệt độ cao ổn định, chậm rãi đem băng phong hòa tan ra, điều kiện và hoàn cảnh thiếu một đều không thể, bằng không kẻ bị băng phong(đóng băng) không chết cũng thành tàn phế.

Nhưng sử dụng loại kỹ năng này có một cái yếu điểm, đó là rất hao phí năng lượng, cho nên, dưới tình huống bình thường nàng sẽ không tùy tiện sử dụng loại kỹ năng này.

Năm tên Huyết Nghê Tà Linh nọ sau khi nghe được "Huyền Nguyệt Băng" ba chữ, lập tức hồn phi phách tán, vô cùng hoảng sợ, vội vàng buông tha công kích, nhanh chóng bay lên né tránh.

Linh Cơ biết rõ chỉ dựa vào lực của mình, muốn mang theo người khác bỏ chạy, so với người thường lên trời còn khó hơn. Cho nên, ngay từ ban đầu nàng liền sử dụng cái kỹ năng độc ác này, mượn nó để uy hiếp địch nhân. Dụng ý nàng dùng kỹ năng này chính là muốn bọn chúng né tránh, dọn ra một con đường cho mình bỏ chạy.

Linh Cơ thấy năm tên nọ né trách lên trên không, trong lòng thầm vui mừng, nàng không chần chờ, kéo theo Trần Nhược Tư chạy nhanh về phía trước, trong nháy mắt chạy ra khỏi vòng vây của bọn chúng.

Tốc độ của Trần Nhược Tư căn bản là không thể so được với Linh Cơ, hắn cảm thấy bản thân dường như là bị Linh Cơ mạnh mẽ kéo về phía trước, làm cho hắn cảm thấy có chút khó coi và buồn bực.

Yêu linh nọ thấy vậy, cũng nhận ra được dụng ý của Linh Cơ, hắn tung người bay tới, vội vàng đuổi theo, bỏ lại đám Huyết Nghê Tà Linh còn đang chần chờ ở xa xa phía sau.

Yêu linh biết rằng Linh Cơ đã dùng một lần "Huyền Nguyệt Băng", nàng muốn dùng nó một lần nữa khả năng là không lớn, trừ phi nàng không cần mạng nữa có lẽ còn có thể dụng dụng một lần nữa. Nếu không, hắn cũng không lớn mật mà truy đuổi như thế này.

Linh Cơ mang theo Trần Nhược Tư bỏ chạy, tốc độ đương nhiên là giảm nhiều, trong chốc lát, yêu linh đã đuổi sát tới phía sau cách bọn họ khoảng hơn một trượng. Linh Cơ dừng lại, ngầm tụ pháp lực, bắt lấy Trần Nhược Tư, dùng lực ném về phía bắc.

Trần Nhược Tư đột nhiên bị nàng ta ném đi như vậy, dọa hắn hồn vía lên mây. Thân thể hắn giống như mũi tên rời khỏi dây cung, bay vọt về phía trước, rơi xuống mặt đất cách đó vài trượng, lăn đi, cũng không biết lăn đi nhiều ít bao nhiêu vòng mới dừng lại. May mắn có Ngọc Lân giáp bảo vệ hắn mới không bị thương. Trần Nhược tư bị ngã đến mức đầu óc quay cuồng, có chút kinh hoảng, sau khi chạy về phía trước vài bước mới biết bản thân đã chạy sai hướng.

Trần Nhược Tư ngẩng đầu nhìn thấy cách đó vài trượng có hai cái nhân ảnh đang không ngừng lay động trên dưới trái phải, dây dưa cùng một chỗ. Bên ngoài cơ thể bọn họ, vô số đạo thanh quang, bạch quang chói mắt cuồng phi loạn vũ bắn ra bốn phía.

Mặt trời trên không trung có lẽ cảm thấy ánh sáng của mình không rực rỡ như thanh quang, bạch quang nọ mà xấu hổ chui vào tầng mây. Lúc này, cảnh sắc hiện lên có chút u ám.

Từng trận gió nhẹ thổi tới, tinh tế lướt qua tai Trần Nhược Tư, đám tóc rối loạn trên đầu theo gió vũ động, bay về phía sau. Sắc mặt hắn trắng bạch, không còn nửa điểm huyết sắc, trong lòng thầm nghĩ: "Nàng vì ta mà liều mạng, phần tình nghĩa này, ta kiếp này nhất định sẽ không quên." Nghĩ đến đây, bất giác cảm thấy lo lắng cho nàng. Hắn xoay người, quay lưng về phía tràng diện đánh đấu của bọn họ, nhanh chóng chạy về phía trước.

Linh Cơ và yêu linh sau khi đối chiến vài hiệp, liền cảm thấy thể lực giảm sút, tốc độ công kích cũng chậm lại. Đám Huyết Nghê Tà Linh không nhận được mệnh lệnh của yêu linh cũng không truy đuổi Trần Nhược Tư mà đứng yên tại chỗ vây xem hai người bọn họ đánh nhau.

Linh Cơ biết rằng tiếp tục như thế này, nhất định sẽ vì thể lực giảm sút mà thảm bại, nàng cố ý lộ ra một chút sơ hở, động tác cũng chậm lại một chút, để cho yêu linh mắc bẫy, nàng theo đó mà lùi lại, sau đó thừa cơ bỏ chạy.

Yêu Linh quả nhiên mắc bẫy, hắn còn cho rằng Linh Cơ bởi vì thể lực tiêu hao nhiều mà xuất hiện sai lầm. Hắn cười lạnh, vung chưởng đánh thẳng vào chỗ sơ hở mà Linh Cơ lộ ra.

Linh Cơ thấy vậy, trong lòng cao hứng, tăng tốc độ thân hình nhanh chóng né tránh sang một bên, toàn bộ thối lui, vung hữu chưởng đánh mạnh về phía Yêu Linh vừa mới di chuyển tới. Kỳ thật, trên lòng bàn tay nàng lực lượng không lớn, chỉ là tốc độ nhanh hơn một chút thôi, để cho yêu linh né tránh một khắc, nàng một lần nữa chạy thoát.

Yêu linh thấy vậy, biết rằng trúng kế, nhưng lúc này đã không kịp thu lại, hắn đột nhiên tăng tốc, thân thể ngay lập tức bay về phía trước hơn một trượng.

Linh Cơ một trận đắc ý, thân hình như mũi tên rời dây, bay vọt đi, trong nháy mắt bay ra ngoài vài trượng.

Đợi khi yêu linh lấy lại tinh thần, Linh Cơ đã không thấy bóng dáng nữa, trong lòng âm thầm tức giận : "khốn kiếp, sao ta lại khinh thường như vậy chứ? Biết rõ là nàng ta không có ý ham chiến, nhưng vẫn cấp cho nàng ta cơ hội bỏ chạy. Bây giờ, hai tên phạm nhân đều chạy thoát, ta làm sao trả lời với Minh vương đây?" hắn từ không trung phi xuống, ảo não dẫm mạnh một cước. Nơi chân hắn đặt xuống, xuất hiện một hố dấu chân sâu khoảng mười cm. Bởi vậy thấy được, mức độ tức giận trong lòng hắn bây giờ. Truyện được copy tại Truyện FULL

Đang lúc hắn tức giận, một giọng nói trầm đục từ dưới mặt đất truyền tới : "Ngươi đã tận lực rồi, không cần tự trách nữa, để cho bọn chúng đi đi."

Yêu linh nghe được đó là giọng nói của Minh vương, hắn ngẩn người, bất đắc dĩ vẫy tay với bọn thủ hạ. Theo đó hắn và bọn thủ hạ hóa thành từng làn khói đen, sau khi xoay tròn vài vòng trên mặt đất, chui vào trong đất đen, nháy mắt biến mất không thấy nữa.

Bình luận





Chi tiết truyện