chương 196/ 276

Sớm ngày hôm sau, Mộ Dung Thiên luyện công xong, đi tới quảng trường kiểm tra một phen. Lão thấy Nam Phong Tước và Xích Vũ Đông đều có mặt, chỉ thiếu Trần Nhược Tư, lòng thầm cười nói: "tên tiểu tử này vẫn lười biếng như trước, tới lúc này còn chưa tới luyện công". Mộ Dung Thiên đi tới bên người Xích Vũ Đông nói: "Vũ Đông, ngươi đi gọi Nhược Tư lại đây, sư phụ có chuyện muốn dặn dò nó".

Xích Vũ Đông ứng tiếng, nhanh chóng chạy tới nơi ở của Trần Nhược Tư, không tới nửa phút sau đã thấy hắn hồng hộc chạy về bẩm với Mộ Dung Thiên: "sư phụ, không thấy tiểu sư đệ đâu, nghe chúng đệ tử cùng phòng nói tối qua nó không trở về".

"Thằng nhỏ này làm cái khỉ gì đây? Vừa trở về đã không cho người khác yên tâm rồi", Mộ Dung Thiên ngạc nhiên nói: "con có hỏi bọn họ Nhược Tư đi đâu không?"

"Đệ tử hỏi rồi, không ai biết nó đi đâu cả", Xích Vũ Đông nói.

Nam Phong Tước giờ cũng chỉ dẫn đệ tử xong, thấy sư phụ tới liền nhanh bước tới chào Mộ Dung Thiên, rồi sau hỏi rõ tình huống, hắn nói: "sư phụ, tối qua lúc bọn con chia tay, Nhược Tư nói muốn tới hậu sơn tĩnh tọa, không bằng để con tới đó tìm xem, nói không chừng còn thấy nó nằm đấy ngủ quên rồi".

"Được, con đi thử xem, gặp nó lập tức bắt về gặp sư phụ ngay", Mộ Dung Thiên nói.

Nam Phong Tước vâng dạ, đi nhanh về phía hậu sơn.

"Thằng tiểu quỷ này, thực là làm người to lo lắng, cũng không biết bao giờ nó mới lớn nổi đây", Mộ Dung Thiên nhìn Nam Phong Tước rời đi, bất lực thở dài một tiếng, hướng Xích Vũ Đông giải thích: "ngươi ở lại chỗ này luyện tập một lát, chờ Phong Tước cùng Nhược Tư trở lại cùng bọn chúng tới thư phòng tìm sư phụ", nói xong, không chờ Xích Vũ Đông đáp lời đã cất bước rời đi.

Mặt trời lộ ra sau tầng mây, rọi từng tia nắng ấm, chúng đạo sĩ trên quảng trường đều tự do luyện tập động tác. Nhìn từng giọt mồ hôi trên trán họ, dưới ánh mặt trời dần gay gắt trông tựa như những giọt châu lấp lánh vậy.

Xích Vũ Đông đi xong một bài quyền, thu công lại, bỗng thấy Nam Phong Tước từ phía xa xa ôm theo một người đang chạy nhanh về hướng này, hắn ý thức có điều không ổn vội bước nhanh tới, còn cách vài bước đã nghe Nam Phong Tước kêu lớn: "sư đệ, mau đi tìm sư phụ, tiểu sư đệ trúng độc rồi, mau lên".

Xích Vũ Đông giật mình đờ ra giây lát mới tỉnh lại, quay đầu chạy tới thư phòng của Mộ Dung Thiên.

Mộ Dung Thiên nghe Trần Nhược Tư trúng độc, lòng như lửa đốt, vội vàng dốc lực chạy tới xem.

Nam Phong Tước ôm Trần Nhược Tư về phòng mình, đặt hắn lên giường, còn bản thân ngồi bên mép giường, biểu tình ngây ngốc nhìn Trần Nhược Tư, lòng đầy lo lắng cầu nguyện: "lão thiên, cầu ngài cứu nó, ngàn vạn chớ để nó có mệnh hệ gì".

Vài phút sau, Mộ Dung Thiên phi thân vào trong phòng đứng bên giường Trần Nhược Tư, nhìn sắc mặt hắn, thần tỉnh không khỏi lộ vẻ khó coi vô cùng, lão vội vàng đưa tay ra bắt mạch Trần Nhược Tư, lòng bỗng đầy kinh hãi nói: "sao lại có thể như vậy, phàm người trúng phải loại kịch độc "Mệnh tuyệt tán" này, không đầy vài phút sẽ đoạn khí, sao giờ Nhược Tư vẫn còn mạch đập, kì lạ thay, kì diệu thay.."

Nam Phong Tước thấy vẻ mặt nghi hoặc của sư phụ, lòng ngổn ngang trăm mối, thở nhẹ một tiếng hỏi: "sư phụ, thế rồi rồi? tiểu sư đệ còn cứu được không? Nó trúng độc gì vậy?"

Mộ Dung Thiên lắc đầu, thở dài một hơi nói: "nó trúng phải Tuyệt mệnh tán, nếu không có giải dược, người trúng độc sau vài phút sẽ tử vong, may thân thể nó lại có gì đó đặc biệt, từ tình hình này xem ra nó đã trúng độc vài giờ rồi, nhưng giờ còn chưa chết, mạnh vẫn đập nhè nhẹ".

Nghe Mộ Dung Thiên nói xong, Xích Vũ Đông và Nam Phong Tước giật mình, tức thì trợn mắt ngây ra, một trận đau thương tràn ngập cõi lòng. Qua một lát Xích Vũ Đông mới nói: "sư phụ, nếu tiểu sư đệ còn chưa chết, vậy không phải nó còn hi vọng được cứu sống sao? Ở đâu có thể tìm giải dược? con quyết đi tìm về".

Mộ Dung Thiên chán nản lắc đầu, vuốt chòm râu, nhắm mắt lại thở dài một tiếng: "giải dược Tuyệt mệnh tán, ta chỉ biết Y tiên có, nhưng chúng ta đều là phàm nhân, làm sao tìm được Y tiên? Nếu có thể bắt được kẻ hạ độc, khả năng may tìm ra giải dược trên mình hắn".

"Tên hạ độc chết rồi", Nam Phong Tước nói: "lúc con tìm được Nhược Tư, bên người nó có một xác chết, xem bộ dạng hắn cũng như Nhược Tư, con đoán trúng độc mà chết rồi. Tên đó trông có vẻ quen mặt, song con không nhớ ra là ai, tình huống lúc đó khẩn cấp, con cũng không kiểm tra cẩn thận lắm".

"Ở chỗ nào?", Mộ Dung Thiên vội vàng hỏi.

"Tại hậu sơn", Nam Phong Tước đáp.

"Hai đứa cẩn thận trông nó, ta đi xem thử", Mộ Dung Thiên nghe Nam Phong Tước nói xong, vội vàng chạy ra cửa, ném lại một câu trước khi đi.

Mộ Dung Thiên tới bên khe núi chỗ hậu sơn, cẩn thận tìm một lượt, hồi lâu vẫn không thấy gì cả. Lão tưởng mình tìm sai rồi, bèn đi một vòng rộng hơn ngắm nghía. Nửa giờ tìm tòi rất nhanh qua đi, lão vẫn không thấy gì, tâm lí bắt đầu cảm thấy hết sức kì quái. Mộ Dung Thiên không dám mất thời gian nữa, đành lắc đầu trở về. Text được lấy tại Truyện FULL

Mộ Dung Thiên vừa vào cửa, Nam Phong Tước và Xích Vũ Đông đã bước lại đồng thanh hỏi: "sư phụ, thế nào rồi, có tìm được giải dược không?"

Mộ Dung Thiên lắc đầu nói: "ta tìm mãi mà vẫn không thấy thi thể nào, một chút vết tích cũng không tìm được".

Nam Phong Tước và Xích Vũ Đông nghe vậy, tức thì đưa mắt nhìn nhau, buồn bã đứng ngây ra, buồn bực khôn tả.

Mộ Dung Thiên đi đến giường đặt Trần Nhược Tư, lại đưa tay bắt mạch hắn, song kết quả vẫn như trước, mạnh đập yếu vô cùng. Mộ Dung Thiên thở dài, nhất thời cũng không biết làm sao. Đột nhiên, lão nhớ tới sư phụ mình từng kể chuyện Y tiên trước khi thành tiên, lòng không khỏi sinh một tia hi vọng, lão vội nói: "Xích Vũ Đông, Nam Phong Tước, hai đứa mau truyền mệnh lệnh ta, dùng cách nhanh nhất liên lạc với đệ tử đạo quán bên ngoài, bảo bọn chúng tìm một quái lão đầu tên "Vô Ưu", nếu tìm được, may còn một tia hi vọng".

Nam Phong Tước và Xích Vũ Đông lĩnh mệnh lập tức rời đi, dùng phương thức truyền âm mật lệnh thông báo cho người cần liên lạc, sau trở lại phòng Trần Nhược Tư. Chờ bọn họ trở lại thì trời đã quá trưa, nhìn bộ dạng sư phụ chau mày nhíu mặt, tâm lí uể oải vô cùng.

Nam Phong Tước bước lại, đặt tay lên vai Mộ Dung Thiên nói: "sư phụ, người ở đây cả ngày rồi, hay là về nghỉ ngơi một lát, tiểu sư đệ để bọn con trông cho".

Mộ Dung Thiên quay đầu nhìn Nam Phong Tước một cái nói: "cũng được, trước khi nó hoàn toàn khôi phục, giao việc này cho các ngươi vậy. Cẩn thận trông nom Nhược Tư, không được lơ là một phút, nó có động tĩnh gì phải lập tức thông báo cho ta ngay". Nói xong, lão cầm tay Trần Nhược Tư khẽ bóp một cái, sau đặt tay hắn vào trong chăn, đứng dậy, lại dặn dò thêm vài câu mới nuối tiếc rời đi.

Mộ Dung Thiên đi xong, Xích Vũ Đông nhìn Nam Phong Tước nói: "đại sư huynh, huynh không thấy chuyện này rất kì cục sao?, lúc huynh tới, thi thể vẫn còn đó, mà lúc sư phụ đi tìm lại đã không cánh mà bay. Lên đạo quán chỉ có một đường, lại có người trấn thủ nữa, vậy cả thi thể to đùng kia sao lại biến mất dễ dàng vậy được? đệ e khả năng là do người trong đạo quán làm, kẻ nào lại muốn giấu thi thể của hắn? nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không hiểu được nguyên nhân trong đó".

"Ta đoán kẻ trộm thi thể kia rất có khả năng muốn che dấu điều gì", Nam Phong Tước vỗ vỗ trán, thở nhẹ một tiếng nói: "đáng ghét, đều tại ta nhất thời sơ ý, không nhìn kỹ tên đó là ai, nếu mà biết được, tìm ra kẻ trộm thi thể sẽ dễ dàng hơn nhiều".

"Chờ một chút, đệ nghĩ…", Xích Vũ Đông trầm mặc một lúc nói: "kẻ trộm thi thể là người đạo quán, vậy người chết khả năng cũng vậy. Chúng ta điều tra thử xem có ai thất tung không, vậy không phải sẽ biết sao?"

"Đúng, có đạo lí, ta lập tức đi tra ngay, Nhược Tư giao cho đệ trông đấy", Nam Phong Tước nói xong, không chờ Xích Vũ Đông đáp lời, lập tức quay người bước ra khỏi cửa, đi điều tra xem đạo quán có ai thất tung không.

Bình luận





Chi tiết truyện