chương 216/ 276

Không khí lại ngưng đọng, sát khí lại càng ngày càng đậm, sát khí không phát ra từ mấy quái vật đang ở trên không trung, cũng chẳng phải của Trần Nhược Tư mà là từ hai người Hầu Quang Bình và Từ Hàng đang lơ lửng cách mặt đất hơn trượng ở phía dưới. Đám thủ hạ đứng đằng sau cũng ào ào rút trường đao trường kiếm ra, mắt thì nhìn chăm chăm về phía trước. Bọn chúng mặc dù không bị sát khí làm cho sợ hãi nhưng ít nhiều gì cũng cảm thấy khẩn trương.

Mộ Dung Thiên khẽ cười một tiếng, nắm chặt hai nắm đấm lại, cả người hơi run run, râu tóc bay loạn lên, quần áo căng khí phồng cả lên. Nhất thời, lam quang nhàn nhạt xuyên qua y phục mà phát ra ngoài, nhẹ nhàng lưu chuyển quanh người Mộ Dung Thiên.

Hầu Quang Bình thấy vậy thì không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, thầm kêu bản thân may mắn chưa có liều lĩnh động thù, không thì đã phải chịu thiệt lớn rồi. Lão quay đầu nhìn lại Từ Hàng, đánh mắt ra hiệu cho hắn, ý bảo là cả hai cùng động thủ đối phó với Mộ Dung Thiên.

Từ Hàng mặc dù cũng sợ hãi trước tu vi của Mộ Dung Thiên, nhưng nghĩ rằng hai người bên mình thừa sức đối phó được với hắn, cho nên gật đầu đáp ứng không chút do dự.

Hai người bọn chúng đang chuẩn bị ra tay thì bỗng nhiên từ trong rừng cây bắn ra mấy đạo thanh quang lao thẳng về phía Từ Hàng và Hầu Quang Bình. Hai người Hầu Quang Bình và Từ Hàng bất ngờ, lắc người né tránh rồi nhanh chóng lui lại chỗ lúc nãy vừa đứng, không dám tùy tiện xông lên phía trước nữa.

Hai người bọn chúng mặc dù đều muốn nhanh chóng cướp được "Tu Thần phổ", nhưng không kẻ nào muốn mang tính mạng của mình ra đùa giỡn. Ban nãy đột nhiên xuất hiện thanh quang, mặc dù không tạo ra uy hiếp gì nhưng chúng không muốn mạo hiểm tiến lên lần nữa. Dù sao chúng cũng không biết trong rừng cây có bao nhiêu người ẩn nấp. Chỗ khôn khéo của hai người bọn chúng chính là nếu không nắm chắc được phần thắng thì tuyệt đối không hành động liều lĩnh.

Mộ Dung Thiên thấy đồ đệ mình núp trong rừng chỉ bắn ra vài đạo quang mang yếu ớt mà có thể dọa chúng sợ đến tè cả ra quần thì cảm thấy cực kỳ hưng phấn, cười to vài tiếng, khinh thường nhìn nhìn hai người trước mặt nói: " Ta còn tưởng các ngươi có gan lớn bằng trời thế nào chứ, hóa ra cũng chỉ được như vậy. Thế mà còn dám to mồm trước mặt ta, thực là buồn cười đến chết mất."

Hầu Quang Bình và Từ Hàng giận tím mặt, như bị đánh mạnh một đòn vào ngực. Nhưng cũng không còn cách nào, vẻ tức giận tức khắc biểu hiện trên mặt. Có điều bọn chúng rất nhanh áp chế lửa giận xuống. Dù sao bọn chúng cũng là trưởng môn một phái, ít nhiều gì thì cũng phải có chút độ lượng.

Mấy quái vật đang bay trên trời cũng luôn để ý đến tình hình dưới mặt đất, trông thấy tình cảnh như vậy thì cũng không kìm được mà giật mình. Bọn họ giật mình không phải là vì uy thế của Mộ Dung Thiên mà là vì sự nhát gan của Hầu Quang Bình cùng Từ Hàng.

Một quái vật lắc lắc đầu nói: " Thật khiến người ta kinh ngạc, trên đời sao lại có loại người nhát gan như thế, ta lần đầu tiên mới được thấy đấy. Không biết là hắn làm sao để dẫn dắt thủ hạ của mình nữa. Người như thế mà cũng có thể làm mọi người kính phục sao?"

Một quái vật khác nở nụ cười khinh bỉ, nói: " Ha ha, ngươi có điều chưa biết đấy thôi. Hắn là loại người mà ở trước mặt cường địch thì lui bước, nhưng ở trước kẻ yếu thì lại dữ như ác thần. Ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy điệu bộ từ đầu đến cuối của chúng à?"

Một quái vật khác lại nói: " Chúng ta làm sao bây giờ, cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp? Không bằng để ta xuống dưới giúp bọn họ ứng phó với lão đầu kia. Còn mấy người các ngươi thì ra tay vây khốn tiểu tử này được không? Ai bảo chúng ta nhận lệnh đến đây làm chứ?"

Nhìn như quái vật thủ lĩnh gật gật đầu, quái vật vừa đưa ra ý kiến lập tức xoay người nhanh chóng hạ xuống.

Trần Nhược Tư trông thấy, biết là tên này muốn đi đối phó với sư phụ Mộ Dung Thiên thì không quản nhiều chuyện, đột nhiên phiêu nhiên hạ xuống đứng bên cạnh Mộ Dung Thiên.

Hành động của Trần Nhược Tư khiến ngay cả những quái vật đang bay trên trời cũng phải giật mình. Bọn họ không ngờ hắn lại liều lĩnh như thế, không thèm quan tâm đến họ mà lại đi bảo vệ lão đầu đang đứng dưới mặt đất. Đám quái vật không chần chừ nữa, ào ào hạ xuống phía trước Hầu Quang Bình và Từ Hàng, lạnh lùng nhìn Trần Nhược Tư cùng Mộ Dung Thiên.

Trần Nhược Tư hiểu rõ rằng với thực lực của mình thì rất khó có thể thắng được đám quái vật trước mặt này. Nếu hắn bỏ chạy một mình thì không phải là việc khó, nhưng Mộ Dung Thiên và những đạo huynh đang ẩn nấp ở trong rừng lại khiến hắn khó xử. Một khi hắn chạy trốn thì sư phụ và đám đạo huynh chắc chắn sẽ không thoát được ma chưởng. Bản thân ở lại, mặc dù không thể giành thắng lợi, nhưng cũng có thể kéo dài thêm sinh mệnh cho huynh đệ được một khoảng thời gian. Text được lấy tại Truyện FULL

Một ý tưởng ngu ngốc đáng cười, chỉ vì để người khác sống lâu hơn một chút mà vứt bỏ cơ hội chạy trốn của bản thân, thực là một tên đại ngu đần. Sống lâu thêm hay ít đi một chút thời gian thì có khác biệt gì đâu, làm như vậy liệu có đáng không? Có lẽ sẽ có người cho rằng hắn là một tên đầu to óc bằng quả nho, ngu đần, bã đậu. Nhưng hắn thì lại không cho là như vậy, hắn nghĩ tính mạng của sư phụ và các đạo huynh so với mình thì còn quan trọng hơn. Nói hắn vô tư(không vụ lợi), sẽ khiến hắn cảm thấy buồn cười, dù sao, hắn trước đây chỉ muốn một mình bỏ chạy thật nhanh, mặc kệ chuyện phát sinh về sau. Nhưng hắn hiện tại không làm vậy, hắn lựa chọn ở lại cùng sư phụ, cùng sư phụ chiến đến phút giây cuối cùng.

Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, gió nhẹ mang theo chút hàn ý thổi nhẹ qua khuôn mặt, khiến người ta cảm thấy không khí giá lạnh hơn.

Trần Nhược Tư lặng lẽ nhìn đám người trước mặt, trong lòng thì thầm nghĩ: " Mục đích của chúng khi đến đây chẳng qua chỉ là muốn đoạt được "Tu Thần phổ". Nếu "Tu Thần phổ" bị hủy thì bọn chúng sẽ làm gì, liệu có vì tốn công vô ích mà sẽ quay về không?" Bỗng nhiên, một ý tưởng hoang đường xuất hiện trong đầu hắn, hắn quay đầu lại nói với Mộ Dung Thiên: " Sư phụ, đợi ta dẫn đám người trước mặt rời đi, người mang theo chúng đạo huynh nhanh chóng đi khỏi đây." Nói xong, không chờ Mộ Dung Thiên mở miệng, hắn đã nhún người bay lên. Đứng vững trong không trung rồi rút ra một quyển sách, cầm ở chỗ chữ viết ngoài bìa quyển sách mà quơ quơ lên, lớn tiếng thét với đám người phía dưới: " Các ngươi không phải là muốn "Tu Thần phổ" sao? Nó ở ngay đây này, có bản lĩnh thì tới đây cướp lấy." Nói xong liền cười "ha ha" vài tiếng, cố ý giảm chậm tốc độ xuống mà bay lên trời cao.

Hầu Quang Bình cùng Từ Hàng giật mình, quay về phía thủ hạ là đám đệ tử vẫy vẫy tay, ra lệnh đuổi theo. Trong lòng bọn họ, đoạt được "Tu Thần phổ" quả thực so với việc giết Mộ Dung Thiên thì quan trọng hơn.

Đám quái vật đứng trên mặt đất thấy người mình phải bắt đột nhiên chạy mất thì đương nhiên không suy nghĩ gì cả mà trực tiếp đuổi theo.

Trên mặt đất giờ chỉ còn lại Mộ Dung Thiên một đám đệ tử không có khả năng phi hành của Hầu Quang Bình. Mộ Dung Thiên lắc lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn lên trời cao, vài giọt lệ tuôn rơi, thầm nghĩ trong lòng: " Ngươi vì cứu chúng ta mà rời đi, sinh tử không rõ. Ta cũng đành bất lực. Chỉ có thể mang theo các đệ tử chạy trốn, tương lai của Thanh Tâm đ*o quán sau này đều phụ thuộc vào lần hành động này. Mong ông trời có thể phù hộ ngươi an toàn trốn thoát." Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên hô to một tiếng: " Các đệ tử của Thanh Tâm đ*o quán, vì sự phục hưng của phái ta, chúng ta ra ngoài thôi." Hô xong thì vung hai tay lên, công kích tới đám đạo sĩ, hòa thượng đang ngăn cản phía trước.

Các đạo sĩ đang ẩn núp trong rừng nghe được lệnh của chưởng môn thì ào ào lao ra, quơ vũ khí trong tay mà xông tới.

Đám đệ tử ở lại của Hầu Quang Bình và Từ Hàng đều là mấy kẻ năng lực yếu kém, bị tấn công thì lập tức trận cước rối loạn cả lên, thi nhau buông bỏ vũ khí, rồi kêu cha gọi mẹ chạy trốn.

Trần Nhược Tư từ rất xa đã thấy động tĩnh dưới mặt đất, hiểu ra tình hình đã xảy ra biến hóa vi diệu. Hắn cười khẽ một tiếng, tốc độ tăng nhanh hơn, lao nhanh về phía trước.

Hắn đột nhiên tăng tốc làm Hầu Quang Bình và Từ Hàng kinh hãi, cũng khiến cho mộng tưởng đuổi kịp của chúng tan thành bọt nước. Hai người bọn chúng trong lòng cảm thấy khó chịu, nội trận lôi đình, quyết không buông tha, vẫn kiên trì dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân tiếp tục truy đuổi.

Bỗng có vài đạo bóng đen vụt qua bên người bọn họ, đó là thú nhân, điều này khiến cho cõi lòng đang nguội lạnh(đang thất vọng) của Hầu Quang Bình lại tràn đầy hi vọng. Lão trong lòng thầm kêu may mắn vì có được đám người trợ giúp tốt như vậy. Có lẽ chỉ cần mình đuổi tới, không cần phải tự tay động thủ, bọn họ đã đoạt lại được "Tu Thần phổ" từ tay tiểu tử nọ. Dù sao, khi mình cùng thú nhân bàn điều kiện đã từng nói qua chuyện này. Một khi bọn họ đoạt được "Tu Thần phổ" thì sẽ không do dự mà giao cho lão. Ngươi nói xem, như vậy lão ta có thể không cảm thấy hứng phấn được sao?

Từ Hàng lòng đã lạnh giờ lại càng lạnh hơn, giống như là bị bỏ vào hầm băng vậy, mặt mũi tức giận. Hắn độc ác lườm lườm qua Hầu Quang Bình, trong đầu thì đang tính toán xấu xa xem làm thế nào để cướp "Tu Thần phổ" từ tay Hầu Quang Bình. Hắn cho rằng việc mấy thú nhân kia có khả năng đoạt lại "Tu Thần phổ" là điều không thể nghi ngờ.

Bình luận





Chi tiết truyện