chương 170/ 276

Lúc Trần Nhược Tư theo Thiện Ngộ đi tới vùng đất trống bên bờ biển thì đã là sớm ngày hôm sau. Mây đen che khuất mặt trời khiến bầu trời có vẻ hôn ám, trùng dương gió lộng, từng đợt sóng ào ạt vỗ lên bờ. Mấy con hải âu xa xa giang cánh bay lượn, mặt cát mịn màng vẫn còn chút hơi lạnh của đêm, trận trận sương mù khẽ tỏa.

Trần Nhược Tư ôm Linh Cơ nhìn Thiện Ngộ nói: "Thiện Ngộ đại sư, nơi này cái gì cũng không có, thần bí ở chỗ nào? Tôi thực không biết trụ trì yêu cầu đại sư dẫn tôi đến đây là có ý tứ gì?"

Thiện Ngộ nghe vậy, tâm lí cũng bắt đầu băn khoăn trụ trì có phải có dụng tâm khác hay không, nhưng hắn cũng chẳng biết nói thế nào, chỉ đành ứng tiếng đáp: "Trần thí chủ, không nên nóng vội. Trụ trì tự ta không có tính thích gạt người, người nói ở đây có lực lượng thần bí thì nhất định là có. Chúng ta sao không đi xem xét một vòng, nói không chừng sẽ tìm thấy đấy".

Trần Nhược Tư đành đồng ý, ôm Linh Cơ, cẩn thận đi lại xem có gì lạ lùng trên mặt đất.

Qua hồi lâu, Thiện Ngộ đi tới cuối bãi cát, nhìn thấy một bức tường đá gần bên núi, phát hiện có chút dị trạng vội cao giọng hô: "Trần thí chủ, người mau lại đây, có lẽ vị trí lực lượng thần bí mà trụ trì nói chính tại chỗ này".

Trần Nhược Tư đáp tiếng bước lại, thấy phía trước tường đá chừng ba mét có một khu vực hình tròn đường kính độ hai mét, lúc này không ngừng có bạch quang chớp động. Trần Nhược Tư cảm thấy kì quái vô cùng, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, lập tức ôm Linh Cơ đi tới khu vực đó.

Thiện Ngộ nghi hoặc nghĩ: "trước mình vẫn hay qua lại chỗ này, sao không bao giờ phát hiện địa phương kì dị như này? Thực rất kỳ quái", hắn lắc đầu, nghĩ thế nào cũng không ra nguyên nhân bên trong".

Trần Nhược Tư ôm Linh Cơ đi tới khu vực tỏa bạch quang kia, hắn cảm giác có một cỗ lực lượng ôn hòa tràn nhanh vào cơ thể, khiến hắn cảm giác toàn thân thoải mái vô cùng, lòng hưng phấn nghĩ: "a, a, thế gian thực kì quái, không gì không có, cả địa phương có thể giúp cho người ta thoải mái vô cùng thế này cũng có, nếu có thể vĩnh viễn ở tại nơi này, vậy so với đi khắp thiên hạ còn thích thú hơn nhiều".

Trần Nhược Tư cảm thụ khoái cảm một phen, chính định đặt Linh Cơ xuống giúp nàng liệu thương. Lúc này, một thanh âm quái dị không biết từ đâu truyền tới rót vào tai hắn: "ngươi thực muốn vĩnh viễn ở tại nơi này hả? vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi, ha ha ha".

Thanh âm vừa dứt, đột nhiên khu vực Trần Nhược Tư đang đứng bỗng gió lớn bốc lên, thổi càng lúc càng nhanh, nháy mắt đã hóa thành một cơn lốc vây Trần Nhược Tư và Linh Cơ ở giữa. Trần Nhược Tư ôm chặt Linh Cơ sợ nàng bị lốc thổi bay, uất hận chửi: "khốn nạn, không ngờ tên lừa trọc ngươi cũng hãm hại chúng ta".

Thiện Ngộ đứng bên ngoài thấy vậy, giật mình tái mét, vội lui lại vài bước, nghi hoặc nghĩ: "đây là chuyện gì? Sao có thể thế được?"

"Ha ha ha", một tiếng cười lớn từ phía sau truyền tới, rồi một nhân ảnh nhoáng lên xuất hiện bên người Thiện Ngộ. Thiện Ngộ tử tế nhìn lại, thấy người tới là trụ trì, vội vàng hỏi: "trụ trì, bọn họ bị xoáy lốc cuốn lấy rồi, người mau nghĩ biện pháp cứu bọn họ".

"Không vội, không vội, cái này với bọn họ có ích đấy", Từ Hàng cười nhẹ, từ từ nhấc tay đặt lên vai Thiện Ngộ, đột nhiên khuôn mặt lão trở nên đanh ác, hừ lạnh nói: "hỗn đản, mi cũng đi theo bọn chúng đi, ta từ lâu đã ngứa mắt thằng lắm chuyện như ngươi lắm rồi", nói xong đẩy mạnh một cái, Thiện Ngộ cũng rơi luôn vào trong lốc xoáy.

Từ Hàng nhìn cơn lốc đắc ý cười, mặc niệm một đoạn chú ngữ. Tức thì lốc xoáy ngừng lại, mặt cát khôi phục lại vẻ bình thường, tựa như cái gì cũng không có phát sinh, chỉ có Trần Nhược Tư, Linh Cơ và Thiện Ngộ vừa ở đây là không thấy đâu.

Từ Hàng cười quỉ dị, tự thì thầm: "tiểu tử, coi như ngươi xui xẻo, ai bảo ta nhìn trúng bảo vật kia trên tay ngươi, nếu không đoán sai, đó hẳn là Vạn Tượng Càn Khôn Quyển của Bồ Đà Tự. Hừ, giờ ta không có thời gian xử lí các ngươi, chờ làm xong mọi việc sẽ tới lấy bảo vật trên tay ngươi". Từ Hàng nói xong, "ha ha ha" vài tiếng, nhún mình nhảy lên gờ núi, rất nhanh đã biến mất.

Trần Nhược Tư, Linh Cơ và Thiện Ngộ bị cơn lốc kia quấn cho tới đầu óc quay cuồng, bị thổi vào một trong sơn động tối om. Trần Nhược Tư chỉ thấy đầu óc mê man, lúc này, mùi khí tanh tưởi từ trong động thổi ra xộc vào mũi hắn, thiếu chút khiến hắn nôn mửa, nhưng cũng may, cái mùi này khiến cảm giác chóng mặt của hắn cũng bớt đi không ít. Hắn vội giơ tay bịt mũi, lấy ra một tấm linh phù, mặc niệm chú ngữ rồi ném lên không trung. Trong nháy mắt, hang động bị ánh sáng từ linh phù phát ra trở nên sáng sủa hẳn.

Trần Nhược Tư liếc một cái thấy ngay Thiện Ngộ nằm trên đất, hắn rảo chân tới bên người Thiện Ngộ, giận dữ đá một cái: "khốn khiếp, tại ngươi nên chúng ta mới bị lừa vào địa phương quỷ quái này", nói xong, hắn mặc kệ Thiện Ngộ, bước tới nơi Linh Cơ đang nằm.

Thiện Ngộ đau khổ xoa xoa chỗ vừa bị đá, cười khổ nhìn Trần Nhược Tư: "xin lỗi Trần thí chủ, ta cũng là trúng kế, thì ra đều là trò quỷ của trụ trì bày ra".

"Cái gì, ngươi nói cái gì?", Trần Nhược Tư hỏi luôn hai tiếng.

Thiện Ngộ bèn đem chuyện bên ngoài lốc xoáy khi nãy kể ra một lượt.

Trần Nhược Tư kinh ngạc nhìn Thiện Ngộ, biểu tình không tin nổi nói: "sao lão ta lại làm vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Ngươi từ trước tới nay không phát hiện ra lão ta có gì kì quái sao?"

Thiện Ngộ lộ một tia bi thương, qua hồi lâu cuối cùng lắc đầu không nói.

Trần Nhược Tư thấy vậy, biết tâm lí hòa thượng giờ không dễ chịu, nên cũng không truy hỏi nữa. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Đột nhiên nơi sâu trong hang động truyền ra vài tiếng "chi chi", tiếp đó có tiếng người lớn giọng quát: "cút ngay, mấy tên gia hỏa tởm lợm các ngươi".

Trần Nhược Tư nghe tiếng động thì ngây ra chốc lát, ôm Linh Cơ dậy, nhìn Thiện Ngộ nói: "nơi này vẫn còn người sống, đi thôi, chúng ta lại xem xem, coi người kia bị nhốt tại đâu". Trần Nhược Tư nói xong, chân bước lên vùng đất nhày nhụa, mượn ánh sáng linh phù tỏa ra đi sâu vào phía trong.

Càng đi, mùi hôi của những sinh vật thối rữa tỏa ra càng nồng, cơ hồ khiến hắn ngất xỉu tới nơi, chỉ đành thở ra không dám hít vào. Kì thực, cũng không chỉ là khó ngửi, mà hắn căn bản cũng không dám hít vào cái mùi kinh khủng kia. Thiện Ngộ bịt chặt mũi, cẩn thận theo sát Trần Nhược Tư, từ từ cùng tiến về phía trước.

Cũng không biết bọn họ đi được bao lâu, đột nhiên một thân ảnh to cỡ chim ưng từ vách hang bay ra, phi thẳng tới Trần Nhược Tư. Trần Nhược Tư kinh hãi, vội lách mình tránh qua. Bóng đen kia đánh trượt, lượn trong không trung một vòng rồi lại lao xuống, nhưng mục tiêu của nó lần này là Thiện Ngộ đằng sau.

Trần Nhược Tư thấy thế vội kêu: "Thiện Ngộ đại sư, cẩn thận, vật này khả năng có độc, chớ để nó cắn trúng". Nhưng tiếc là tiếng hô của Trần Nhược Tư vẫn muộn, bóng đen kia đã lao tới trước người Thiện Ngộ, hung hăng cắn một miếng trúng cổ hắn. Thiện Ngộ hoang mang giơ tay tóm lấy bóng đen, đập mạnh thân hình nó xuống đất.

Bóng đen kia giằng co dưới mặt đất vài giây, kêu "chi chi" vài tiếng, cuối cùng không động đậy nữa.

Thiện Ngộ tử tế nhìn bóng đen vừa cắn trúng mình xong, thấy đó là một con dơi hút máu, hắn tiến thêm một bước, giận dữ đạp thêm hai phát lên mình con dơi, miệng chửi: "súc sinh, đồ súc sinh các ngươi cũng muốn khi dễ ta, để ta xem rốt cuộc là ai khi dễ ai?", nói xong, đầu óc không khỏi nhớ lại cảnh mình bị trụ trì lợi dụng, lòng đau như cắt, bất tri bất giác vài giọt lệ trào ra.

Trần Nhược Tư thấy bộ dạng đau khổ của Thiện Ngộ, lòng không khỏi có chút buồn cười, song hắn cũng không cười ra tiếng, chỉ vội cúi đầu trộm nhe răng một cái, ngẩng lên nói: "không nên vì kẻ mặt người dạ thú kia mà đau lòng, đi nào, chúng ta phải nghĩ biện pháp thoát khỏi đây thôi", nói xong, tiếp tục tiến về phía trước.

Thiện Ngộ lau khô nước mắt, có chút ngượng ngùng đáp lời, bám sát theo sau.

Trần Nhược Tư ôm Linh Cơ, cùng Thiện Ngộ đi sâu vào trong. Chừng hơn mười phút sau, một tiếng kêu như từ cổ họng rít lên lại truyền tới: "ha ha, lại có người tới làm bạn với ta rồi. Từ Hàng kia rốt cuộc là thể loại gì, rốt cuộc phải chờ hắn gây bao nhiêu tội nghiệt nữa mới chịu báo ứng đây?"

Bình luận





Chi tiết truyện