chương 114/ 276

Trần Nhược Tư sau khi niệm xong chú ngữ, hắn cảm thấy trong cơ thể có một cỗ khí lực vô danh bắt đầu nổi lên, như dời sông lấp biển khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trong chốc lát, hắn cảm thấy cỗ khí lực đang bốc lên nọ cực nhanh dồn về song thủ. Song thủ của hắn không còn chịu sự khống chế của thân thể, lúc này, trong lòng bàn tay đồng thời xuất hiện hai cái quang cầu mầu xanh biếc ánh sáng cường liệt.

Linh Cơ thấy vậy, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: "Xem ra năng lực của tiểu tử này đích xác là tiến bộ lớn, nếu một lát nữa khi hắn liệu thương cho ta, phát hiện ra ta không hề bị nội thương, không phải là phiền phức sao, xem ra phải vận công làm bị thương mình rồi." Nàng nghĩ đến đây, đang muốn vận khí tự làm bị thương mình, nàng nhìn thấy quang cầu bích lục sắc trong lòng bàn tay Trần Nhược Tư biến mất.

Trong lòng nàng lập tức cảm thấy nghi hoặc, thầm nghĩ: "Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ, từ quang cầu hắn mới vừa rồi ngưng tụ thì thấy năng lực của hắn rất mạnh mới phải chứ, vì sao lại đột ngột biến mất vậy nhỉ? Chẳng lẽ hắn vẫn chưa biết cách không chế năng lượng trong thể nội, điều này thật là kỳ quái. Thế thì hắn vị tất đã nhận ra được ra không bị nội thương, ta cũng không cần tự làm mình bị thương nữa."

Nàng vậy, thầm thở phào, nhìn Trần Nhược Tư chăm chú, dùng giọng điệu thương tâm nói: "Cám ơn ý tốt của ngươi, ta biết ngươi đã tận hết sức rồi, ài, xem ra đây là số mạng của ta rồi. Chỉ có điều, ta có thể gặp lại ngươi một lần, thật lấy làm thỏa mãn, ngươi tới đây, để ta nhìn rõ mặt ngươi được không?"

Linh Cơ lần này tiếp cận Trần Nhược Tư với mục đích là từ trên người hắn mà truy ra được người đứng đằng sau sai khiến hắn làm náo loạn Minh tộc trước đây. Minh tộc nhân, đặc biệt là Minh vương, căn bản là không tin tưởng Trần Nhược Tư chỉ một mình tới đây, ông ta cảm thấy nhất định có người đã sai khiến hắn làm như vậy.

Thêm nữa, gần đây ông ta mới nhận được tin tức, người thú nhân tộc tứ xứ đang truy tìm hắn, điều này càng làm cho ông ta tin chắc vào thân thế của Trần Nhược Tư, nhất định có bí mật mà người khác không biết. Ông ta cũng biết Trần Nhược Tư từng cứu Linh Cơ, mà Linh Cơ trước đó bị đả thương, cũng không hoài nghi nàng ta. Cho nên, ông ta mới sai Linh Cơ ở trước mặt Trần Nhược Tư diễn màn khổ nhục kế, theo đó tiếp cận hắn, sau này đi theo hắn, nhờ đó mà tìm hiểu tin tức về người đứng đằng sau liên quan tới hắn.

Trần Nhược Tư trước đó vốn có chút nghi ngờ, nhưng sau khi hắn nghe Linh Cơ nói xong, thêm vào đó hắn đối với nữ tử này có một loại ấn tượng tốt đặc biệt, hắn vốn tâm tính thiện lương, cũng không phải nhiều mưu kế, rất tự nhiên liền tin tưởng nàng ta.

Lúc này, Trần Nhược Tư đang buồn bực vì sao quang cầu vừa mới ngưng tụ liền biến mất, hắn nghe Linh Cơ nói như vậy, chốc lát cảm thấy xấu hổ, cũng cảm thấy mất hết thể diện, trong lòng bỗng chốc cảm thấy vô cùng bối rối, mặt mũi đỏ bừng, thầm nghĩ: "Ta vừa rồi còn mạnh miệng khoác lác, nhưng bây giờ thất bại, ài, xem ra ta đúng là vô dụng." Nghĩ đến đây, hắn thở dài ngây ngốc đứng đó, nhất thời không biết nên làm gì cho tốt. Qua một lúc lâu, hắn mới trả lời : "Điều đó không tốt, nam nữ nên cách biệt mới tốt."

Trong lòng hắn mặc dù rất muốn đi tới, hỏi thăm thương thế của nàng ta, nhưng hắn lại cảm thấy mới vừa rồi mất hết mặt mũi, không dám đi tới để nàng ta nhìn thấy vẻ mặt còn chưa hết đỏ hồng của mình bây giờ, cho nên đành phải từ chối.

Linh Cơ lắc đầu, nói: "Đúng đấy, ngươi là người tu đạo, không gần nữ sắc, ta lại quên mất. Chỉ có điều, ngươi cũng không nên tự trách mình, là số mạng ta như vậy, cũng không oán được người khác."

Trần Nhược Tư nói: "Linh Cơ cô nương, cô không cần thương tâm, để ta nghĩ biện pháp khác."

Linh Cơ nói: "Ngươi đừng vì ta mà lao tâm khổ tứ nữa, nghỉ ngơi một chút đi, nói không chừng bọn chúng có tên nào đó thần kinh không bình thường đi tới, bắt một người trong chúng ta giết chết, điều này rất bình thường, ngươi nên để giành sức lực, hưởng thụ thêm một chút sinh mệnh đi."

Trần Nhược Tư không lập tức trả lời nàng, trong đầu không ngừng suy nghĩ, tự hỏi vì sao năng lượng quang cầu mình đã ngưng tụ lại đột nhiên biến mất. Bông nhiên, hắn trở nên minh bạch, tâm tình cũng trở nên sáng sủa hơn, thầm nghĩ: "Vào lúc ta vừa mới ngưng tụ quang cầu, khí lực trong cơ thể dồn hết về phía song thủ, quang cầu đột nhiên biến mất là bởi vì khí lực trong cơ thể của ta không tiếp tục dồn về song thủ, chỉ cần ta có thể khống chết được khí lực trong cơ thể, liên miên không dứt dồn về phía song thủ, như vậy không phải là sẽ thành công sao?" hắn nghĩ đến đây, nhớ lại phương pháp vận hành và khống chế khí lực mà trước đây sư phụ hắn đã dậy, sau đó thử lại một lần nữa.

Lần này, quang cầu cũng ngưng tụ lại trong lòng bàn tay hắn, nhưng thời gian tồn tại cũng không dài, khi quang cầu biến mất, hắn cảm thấy toàn thân mình mềm yếu vô lực, sức cùng lực kiệt. Đầu óc choáng váng, vô lực ngồi trên mặt đất.

Linh Cơ thấy vậy, cảm thấy vô cùng kỳ quái, trong lòng buồn bực : "Hắn làm sao vậy, chẳng lẽ bởi vì dùng lực quá độ mà làm tổn thương bản thân sao." Nàng nghĩ đến đây, bước nhanh đến bên cạnh Trần Nhược Tư, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên mặt hắn, lay gọi: "uy, Trần Nhược Tư, tiểu quỷ, tỉnh lại, ngươi làm sao vậy." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Linh Cơ phán đoán không sai, Trần Nhược Tư lúc này đích xác là bởi vì dùng lực quá độ, khiến cho bản thân hư thoát mà mất đi tri giác. Hắn mới vừa rồi lúc dồn khí lực lên tay, không khống chế chuẩn xác, khiến cho toàn bộ năng lượng trong cơ thể dồn hết về tay. May mắn hắn có hộ tâm tiên khí bảo vệ, nếu không hắn lúc đó đã khí tuyệt thân vong rồi.

Sau khi Linh Cơ gọi vài tiếng, thấy Trần Nhược Tư không phản ứng, nàng trong lòng hoảng sợ thầm nghĩ: "Tiểu tử này tu đạo nhiều năm như vậy, tai sao ngay cả quy tắc hành khí cơ bản cũng không hiểu nhỉ? Hắn chẳng lẽ không biết nếu dụng lực quá độ dẫn đến khí tuyệt thân vong sao." Nghĩ đến đây, trong lòng nàng sinh ra cảm giác thương tâm mà từ trước đến giờ đều không có, trong lòng khó chịu, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt. Nàng đưa tay lên mũi Trần Nhược Tư kiểm tra, thấy hắn vẫn thở yếu ớt, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Linh Cơ nhíu mày, trong lòng nghi hoặc không hiểu nổi, thầm nghĩ: "Ta sao vậy nhỉ, tại sao trong một khắc ta nghĩ đến hắn chết đi, trong lòng lại cảm thấy khó chịu nhỉ? Trừ phi, ta thật sự thích hắn rồi, không, điều này không thể."

Trong địa lao lúc này vô cùng yên tĩnh, viên ngọc ở phía xa truyền tới ánh sáng mờ mờ, làm cho khuôn mặt của nàng nhìn vào có chút u ám, có chút khó coi.

Qua một lúc lâu, Trần Nhược Tư từ trong hôn mê thanh tỉnh trở lại. Khi hắn mở trừng hai mắt, nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt u ám, trắng bạch của Linh Cơ, dọa hắn sợ thét lên, trong lòng kinh ngạc, bảo: "Ngươi là ai, là người hay là quỷ, ta không sợ ngươi." Hắn vừa nói vừa di động thân thể qua một bên.

Trần Nhược Tư đột nhiên hét lên, dọa cho Linh Cơ nhảy dựng lên, nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần, nói: " Ta có cái gì mà phải sợ? Ta là Linh Cơ, ngươi mời vừa hôn mê, sẽ không phải là tẩu hỏa nhập ma rồi chứ, ngay cả ta cũng không nhận ra."

Trần Nhược Tư lúc này cũng đã lấy lại tinh thần, biết mình có chút thất lễ, trong lòng cảm thấy xấu hổ, vội nói: "Ta mới vừa hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy cái đầu của cô, ta còn cho rằng ta đã chết, nhìn thấy quỷ nữa, cho nên mới nói như vậy, xin đừng để trong lòng. Nhìn cô, rất đẹp, so với thần tiên còn xinh đẹp hơn." Hắn nói xong, nhìn Linh Cơ mỉm cười.

"Mới vừa rồi ngươi bị làm sao vậy, vì sao đột nhiên hôn mê, lo lắng chết ta mà." Linh Cơ thuận miệng nói.

Trần Nhược Tư nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: "Không thể nào, nàng ta lo lắng cho ta, chẳng lẽ nàng ta thật sự đã thích ta rồi. Điều này sao có thể chứ? Trong lòng ta chỉ có mỗi mình Mộng Tuyết thôi, ngay cả Lâm Hân Ngọc ta còn chưa biết nên đối phó thế nào, bây giờ lại đến Linh Cơ, không phải là càng phiền phức sao." Hắn nghĩ đến đây, bất đắc dĩ thở dài, lắc lắc đầu, nói: "Ta có gì mà phải lo lắng chứ."

Linh Cơ sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: "Hắn đang giả vờ hồ đồ hay thật sự là như vậy, chẳng lẽ hắn đối với nữ nhân thật sự không cảm thấy hứng thú, nhưng ta từ trong miệng một số người truy tra về hắn biết được, hắn thích đàn bà mà. Trừ phi, hắn đối với ta không có chút hảo cảm, ài, mặc kệ đi, cứ theo kế hoạch lúc trước, đi theo rồi tính sau."

Nàng nghĩ đến đây, trong lòng thật sự cảm thấy có chút không thoải mái, thở dài, nói: "Ngươi đã không có biện pháp liệu thương cho ta, ta bây giờ tự mình còn không thể hành, vận khí liệu thương, nếu cha ta có thể giam giữ chúng ta thêm vài ngày nữa, nói không chừng ta có thể tự hành công liệu thương, như vậy có lẽ còn có một đường sinh cơ. Xem ra, chỉ có thể hi vọng bọn chúng có thể cấp cơ hội cho chúng ta sống thêm vài ngày nữa."

Trần Nhược Tư vừa suy nghĩ vừa nói: "Ý tứ của cô là chúng ta ở đây thêm một ngày thì thêm một phần nguy hiểm, có phải không?" hắn nói xong câu này, còn không đợi Linh Cơ trả lời, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, ánh mắt nhìn chằm chằm về một phía, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, trong lòng bất giác cảm thấy hưng phấn. Lúc này, bộ dạng của hắn, có chút giống kẻ ngơ ngẩn, một kẻ điên hoàn toàn.

Bình luận





Chi tiết truyện