chương 48/ 276

Trần Nhược Tư hiện tại toàn thân bị hỏa diễm bao bọc, hắn cảm thấy cơ thể mình đang bị thiêu đốt, thế nhưng trong phạm vi thân thể vẫn luôn có những đốm sáng vàng rực tụ tập không ngừng. Hắn hiện thời căn bản là không thể nghe thấy gì, cũng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì cả.

Mộng Tuyết nghe thấy tiếng Thanh Mâu phá băng thoát ra ngoài, nàng ngẩng đầu nhìn lên không trung, tinh thần hoảng hốt vội vã nhảy tới che chắn cho Trần Nhược Tư. Đạo thanh quang tốc độ như chớp điện rất nhanh đã đến sát Mộng Tuyết.

Thanh Mâu thấy Mộng Tuyết dùng thân mình che chắn, thầm cảm thấy kinh hãi : "Nha đầu này điên rồi!" Hắn nghĩ tới đây lai định xuống tay lần nữa, bất chợt một thanh âm nữ tử vang lên : "Minh yêu không được đả thương người!". Giọng nói vừa dứt một vòng sáng hình bầu dục từ trên mây hạ xuống chắn trước mặt Mộng Tuyết.

Thanh Mâu hồn vía thất kinh, bụng dạ giật thót : "Quang lăng kính, đây phải chăng chính là pháp khí đã thất tung rất lâu rồi, quang lăng kính hay sao?" Hắn nghĩ đến đây vội vàng lách sang một bên tránh né.

Quang lăng kính chính là một pháp khí phản xạ pháp lực, lực công kích của nó chính là dựa vào đòn đánh của đối phương, dùng vật này chắn đòn của đối phương, phản xạ lại để công kích địch nhân. Người sử dụng quang lăng kính tu vi càng cao thì tốc độ sử dụng càng nhanh và càng chính xác, nếu được đặt nhanh vào đúng vị trí thì pháp lực phản xạ có thể công kích chính xác đối phương. Truyện được copy tại Truyện FULL

Quang lăng kính bay đến chắn trước mặt Mộng Tuyết, vừa hay đạo thanh quang của Thanh Mâu cũng chạm vào phản xạ trở lại công kích Thanh Mâu. Hắn nhanh chóng lách sang một bên tránh né, đạo thanh quang này vừa vặn đánh trúng vị trí hắn đã đứng trước đó.

Mộng Tuyết tròn mắt nhìn cảnh tượng phía trước, ngây ngốc đứng nhìn, ký ức của nàng như dừng lại ở khoảnh khắc vừa rồi.

Thanh Mâu sợ toát mồ hôi lạnh, định trụ thân hình ngẩng đầu nhìn lên không trung, hắn nhìn thấy một bạch y nữ tử chừng 17-18 tuổi đang từ từ hạ xuống.

Thanh Mâu trố mắt nhìn hỏi nữ tử : "Ngươi là ai, mau biến đi, không thì đừng trách ta không khách khí."

"Ha ha ha…, người phải biến đi chính là ngươi đó, muốn đối phó ta, nằm mơ à." Bạch y nữ tử nói xong nhanh chóng lại gần quang lăng kính nhằm thu hồi trở lại.

Thanh Mâu nhìn nữ tử tuổi còn rất trẻ, pháp lực xem ra không quá cường đại, nhân lúc thấy nàng chạy đến thu hồi quang lăng kính, hắn không bỏ lỡ cơ hội xuống tay, lập tức huy chưởng công kích bạch y thiếu nữ.

Khả năng của bạch y thiếu nữ quả nhiên như hắn dự đoán, pháp lực của nàng không phải cao cường, vừa rồi nàng cứu Mộng Tuyết là đã dùng hết sức, trong tâm nàng lúc ấy chỉ nghĩ đến việc cứu Mộng Tuyết chứ không có ý gì khác. Nàng mạnh miệng cũng chỉ là để uy hiếp Thanh Mâu một chút để hắn thấy khó mà lui chứ không ngờ rằng hắn lại nhìn thấu tâm can của mình.

Bạch y nữ tử thấy vậy thất kinh hồn vía, hoảng sợ tột cùng, không biết làm sao cho ổn, thầm than : "Hỏng rồi, tưởng cứu được người ai ngờ mình cũng bị khốn thân, sư phó, mau cứu đệ tử đi!"

Mộng Tuyết không biết tự lúc nào đã khôi phục lại bình thường, nàng ngưng tụ pháp lực vào đôi tay, tạo nên một quang cầu phóng thằng vào Thanh Mâu đang uy hiếp bạch y nữ tử. Nàng ra phóng quang cầu này là đã gom hết sức lực vào đó, sau đó vì thân thể hư nhược nàng lại ngã gục xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Thanh Mâu tuy nhiên tốc độ cực nhanh, với lực công kích của Mộng Tuyết vừa rồi hắn không coi vào đâu. Hắn nhanh chóng định trụ thân hình phóng ra một đạo thanh quang bắn thẳng vào bạch sắc quang cầu.

Chỉ nghe một tiếng "oành", đạo thanh quang chạm vào quang cầu nổ tung bắn ra những đạo thanh quang bạch quang tung tóe, trong không trung xuất hiện một màn quang ba chầm chậm khuếch tán.

Thanh Mâu bị màn quang ba làm cho chói mắt, hắn vội vã nhắm mắt lại.

Bạch y nữ tử vốn không nhìn vào vụ nổ trên không mà chỉ chú tâm thu hồi quang lăng kính, nhân lúc Thanh Mâu còn đang nhắm tịt mắt lại, nàng nhanh chóng lại gần thu hồi nó vào tay. Càm giác của nàng lúc này như người sắp chết đuối vớ được cọc, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Trần Nhược Tư lúc này hoàn toàn không biết quanh mình đang xảy ra chuyện gì, mọi chuyện đang xảy ra tại đương trường đối với hắn dường như không can hệ gì. Hắn lúc này đã hết cảm giác bị thiêu đốt, cả những đốm sáng vàng rực tụ tập nơi cơ thế hắn cũng đã hoàn toàn biến mất, hắn chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng ngứa ngáy.

Thanh Mâu thấy bạch y thiếu nữ đã thu hồi được quang lăng kính, hắn biết rằng nếu muốn thủ thắng, sẽ phải hao tâm tổn sức rất nhiều. Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi đe dọa : "A đầu đáng chết, ngươi nhất định phải xen vào chuyện của ta sao?"

- "Ha ha, đúng thế, đưa phật phải đưa đến tận Tây Thiên, đó là nguyên tắc của ta, nào tới đi.". Bạch y nữ tử điểm một nụ cười duyên dáng, phe phẩy quang lăng kính cười nói.

Thanh Mâu liếc mắt nhìn thân thể bất động của Trần Nhược Tư rồi lại đưa mắt sang nhìn Bạch y nữ tử nói : "Xem ra ngươi rảnh rỗi quá nhỉ, ta cũng không ngại gì cùng ngươi chơi một trận cho vui."

Hắn vừa dứt lời ngay lập tức phóng ra hai đạo thanh quang nhằm vào Bạch y nữ tử, ngay sau đó hắn lập tức đổi hướng nhảy bổ vào Trần Nhược Tư. Bạch y thiếu nữ chột dạ thất kinh, không thể tưởng tượng được là Thanh Mâu nhanh đến thế, nhưng hiện thời nàng cũng không rảnh tay mà cứu Trần Nhược Tư được nữa rồi.

Thanh Mâu lúc này cực kỳ đắc chí, thế nhưng khi chưởng tâm của hắn sắp chạm vào Nhược Tư, hắn sực nhớ rằng thân thể Trần Nhược Tư có tiên khí hộ thể, hắn không thể trực tiếp công kích người này được vội vàng nhảy ngược lại phía sau, đình trụ thân hình thở dài sườn sượt, hoảng sợ thầm nghĩ : "May quá, nếu không dừng lại kịp thì không những không giết được hắn mà còn phải mang thương tích."

Bạch y nữ tử sau khi sử dụng quang lăng kính phản hồi đòn đánh của Thanh Mâu, nàng ngoái lại nhìn thấy cảnh tượngđó, nghi nghi hoặc hoặc tự hỏi : "Hắn sao lại bỏ lỡ một cơ hội công kích tốt thế nhỉ? Nàng nghĩ đến đây nhanh chóng chạy đến trước mặt Trần Nhược Tư đứng giữa Trần Nhược Tư và Thanh Mâu, nàng đưa mắt nhìn Thanh Mâu hỏi lại : "Ngươi nên mau cút đi thôi, tiếp tục ở lại đây thì mất mặt lắm đó, đi nhanh không mất mạng bây giờ, mà ngươi cũng biết rồi đó, Minh tộc nhân nếu chết đi sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh." Nàng nói xong nhìn Thanh Mâu nở nụ cười khinh miệt.

Mặt mũi Thanh Mâu xanh lè thế nhưng hắn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, lẳng lặng quan sát động tĩnh của Bạch y thiếu nữ. Cũng không lâu sau đó hắn nhìn chăm chăm vào nàng nói : "Con bé đáng chết, để ta cho ngươi thấy sự lợi hại của ta."

Thanh Mâu dứt lời, song thủ đều vung lên, không ngừng khua mạnh phát ra từng một cơn lốc xoáy, lấy hắn trung tâm, cơn lốc xoáy không ngừng bành trướng ra chung quanh. Môi hắn không ngừng mấp máy niệm chú ngữ, đồng thời vòng sáng màu đen từ miệng hắn cũng không ngừng khuếch tán vào không gian. Chỉ trong giây lát cả một vùng không gian có bán kính hàng chục trượng ngập chìm trong màn khói đen kịt, người ở trong đó mắt mũi mờ mịt không thấy được gì cả.

Bạch y thiếu nữ sợ hãi kinh hồn, tim nàng đập thình thịch thầm nói : "Bọn họ dù với ta không can hệ gì, ta cũng không thể cứu được họ nữa rồi, làm thế nào bây giờ, sư phó tại sao vẫn chưa đến?"

Chính vào lúc này, từ giữa thinh không vang vọng một tràng cười lớn, tràng cười vừa dứt giữa màn khói đen xuất hiện vài đạo thiểm điện, đồng thời phát ra những tiếng nổ inh tai và những ánh chớp chói lòa. Sấm chớp này nhanh chóng nuốt chửng màn đen của Thanh Mâu, đồng thời cơn lốc do hắn tạo ra cũng hoàn toàn tiêu tán.

Thanh Mâu đình chỉ song thủ, ngừng niệm chú, ngơ ngác như…quạ vào chuồng lợn nhìn về hướng phát ra tràng cười.

- "Sư phó, người mà đến chậm chút nữa thì đã nhặt xác đệ tử rồi" Bạch y thiếu nữ nhìn ông lão râu tóc bạc phơ đang từ từ hạ xuống hét to. Ông lão ngừng lại trên không trung, cách mặt đất chừng mười trượng, đưa tay ve vuốt bộ râu trắng xóa của mình, nhìn Bạch y nữ tử khẽ điểm một nụ cười.

Bình luận





Chi tiết truyện