chương 232/ 276

Lão quy cách khu vực tỏa sáng của kim sắc quang mang ước chừng hơn trượng, nhìn thấy trong khu vực kim sắc quang mang hồng sắc quang cầu cùng bạch sắc quang cầu hòa vào nhau, nháy mắt nổ mạnh, lập tức truyền đến một tiếng nổ "Oanh long" kinh thiên, lỗ tai lão nhất thời mất đi thính giác, vụ nổ phóng ra quang mang chói mắt, khiến mắt lão phải nhanh chóng nhắm lại, nhưng vẫn cảm giác được một cỗ nhiệt năng cuồn cuộn, hướng về phía lão mạnh mẽ lao đến.

Lão quy ổn định tâm thần, mở mắt, đứng thẳng thân mình, hai tay huy động trên không trung vài cái, một vòng sáng lam sắc hiện ra quanh thân lão, lão đắc ý cười cười, tự nói một mình: "Có cái này các ngươi không thể đả thương đến ta rồi, cái này . . . . . " Nói còn chưa xong, cơn sóng nhiệt năng đã mạnh mẽ dâng lên, va chạm với quang cầu mà lão vừa ngưng tụ, lão cũng không biết là làm sao có thể đứng vững được, đã bị lực lượng to lớn của cơn sóng này trùng kích, nhanh chóng bị đánh bay về phía sau trôi đi. Cũng may quang cầu lão ngưng tụ cũng không có bị phá tan, bằng không, chỉ sợ lão trốn bên trong mai rùa, cũng sẽ bị đốt thành một đống thịt chín. Lam sắc quang cầu không ngừng bị những cơn sóng ngầm làm xoay tròn, lão quy ở bên trong nó cũng xoay tròn theo, miệng lão oa oa kêu to, cũng không ai biết là lão kêu cái gì.

Khu vực được kim sắc quang mang chiếu rọi, dần dần thu nhỏ, hoàn cảnh sáng ngời, cũng trở nên ảm đạm một chút, Trần Nhược Tư ở bên cạnh khu vực kim sắc quang mang, sắc mặt tái nhợt, quanh thân hắn một mảnh thủy vực, bị nhuộm thành một mảnh hồng sắc nhàn nhạt. Phiến thủy vực hồng sắc này, cũng là do vừa rồi hắn phun máu tung tóe ra, nên bị nhiễm hồng.

Ở vị trí hơn trượng trước mặt hắn, Ngao Du Thú vẫn là một bộ dáng kia, toàn thân kim quang bao phủ, hai mắt trừng trừng, hồng sắc quang mang khiến người ta sợ hãi so với lúc trước thoạt nhìn càng hồng, nhưng lại lộ ra nhè nhẹ sát khí lạnh lẽo. Cũng không biết vì cái gì, lúc này Ngao Du Thú đình chỉ rít gào gầm rú, chỉ trừng mắt nhìn Trần Nhược Tư. Điều này làm cho Trần Nhược Tư cơ hồ không sao hiểu được.

Trần Nhược Tư ho nhẹ một tiếng, hộc ra một cục máu bầm, cảm giác đau đớn trong thân thể thoáng tốt hơn chút, nhưng vẻ thống khổ trên khuôn mặt hắn, vẫn như cũ không có thối lui. Hắn khẽ động thân mình, cố chống tay lên mặt đất, thử đứng lên, nhưng giống như đột nhiên mất đi lực lượng, mềm oạt, cơ thể hắn lập tức ngã bổ nhào trên mặt đất, lại hộc ra mấy ngụm máu tươi, tư tưởng cùng ý thức cũng dần trở nên mờ hồ.

Ngao Du Thú thấy hắn như thế, cảm thấy hắn hẳn là không còn lực công kích, hồng sắc quang mang trong mắt chậm rãi biến mất, kim quang hộ thể bao phủ toàn thân, cũng theo đó tiêu thất. Nó bước về phía trước vài bước, bình tĩnh nhìn chằm chằm Trần Nhược Tư một lúc, nói: "Tiểu tử, ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn mạnh hơn, ngươi rốt cuộc là ai, vì sao lại có lực lượng lớn như vậy? Chẳng lẽ ngươi là người thần giới phái tới truy bắt ta? Nói thực ra đi, ta có thể cân nhắc thả cho ngươi một con đường sống."

Suy nghĩ của Trần Nhược Tư có chút hỗn loạn, cũng có chút mơ mơ màng màng, căn bản là không biết Ngao Du Thú đang nói cái gì, hắn chỉ cảm giác được có thanh âm đang nói chuyện bên tai. Hắn đem hết toàn lực, cố nhấc đầu, làm cho chính mình trở nên thanh tỉnh một chút, trong lòng thì hướng chính mình la lên: "Ta muốn đừng lên, ta muốn đứng lên, ta tuyệt không có thể như vậy chết đi, ta còn muốn cứu Mộng Tuyết, Mộng Tuyết còn chờ ta đến đón nàng."

Tuy rằng hơi thở sinh mệnh hắn rất là mong manh, nhưng kim sắc quang mang hộ thể trên người hắn, cũng không có bởi vậy mà có cái gì biến hóa, vẫn là sáng ngời như vậy, chu vi quầng sáng tỏa ra, không ngừng tăng lên. Truyện được copy tại Truyện FULL

Rốt cục, hắn cố vươn cánh tay, mạnh mẽ chống đỡ thân thể chính mình, chậm rãi đứng lên, mặt hướng Ngao Du Thú, lẳng lặng nhìn một lúc, có vẻ hữu khí vô lực nói: "Ta chính là người thần tiên phái tới bắt ngươi, ngươi trốn không thoát đâu, ha ha . . . . . . . " Sau khi cười vài tiếng, cũng không có cười tiếp nữa, mà là phun ra một ngụm máu tươi, thiếu chút nữa lại làm cho hắn ngã xuống, nhưng hắn vẫn kiên cường đứng ở nơi đó, bộ dáng cũng không sợ hãi, trong mắt lóe ra quang manh khinh thị nhè nhẹ.

"Vậy sao?" Ngao Du Thú cười khổ, nói: "Ta thật muốn nhìn đám gọi là thần tiên kia có cái năng lực gì, có thể bắt được ta. Bất quá, trước khi bọn họ đến, ngươi phải chết." Vừa dứt lời, nó ngẩng đầu rít gào một tiếng, huyết hồng sắc quang mang trong mắt lại hiện ra, kim quang quanh thân chói mắt hơn, đem khu vực kim sắc chiếu rọi vốn đang trở nên ảm đạm, lại càng thêm sáng ngời.

Trần Nhược Tư dường như biết bất kể chính mình thế nào, kẻ trước mắt kia, cũng sẽ không bỏ qua cho mình, hắn mỉm cười, khẽ thở dài, chậm rãi nói: "Ngươi không cần dọa người như thế, ta cũng không sợ hãi, hiện tại ta không có lực đánh trả nữa rồi, chỉ cần va chạm với ta một chút, có lẽ ta liền hồn phi phách tán, không cần phải tụ tập linh lực, phải phiền toái như vậy."

Những lời này của hắn, chợt khiến Ngao Du Thú có chút bối rối, trong lòng thầm nghĩ: "Tên kia rốt cuộc đang nói cái gì a? Hắn vì cái gì mà nói như vậy , chăng lẽ hắn còn có năng lực phản kích, muốn lấy điều này phân tán lực chú ý của ta, để đạt được hiểu quả đánh lén, hoặc là lo lắng để ta hao phí năng lượng, không thể ứng phó nhóm thần tiên sắp sửa đến đây? Xem ra ta vẫn còn coi thường tên gia hỏa không đáng để mắt tới này. Tuy rằng ta lập tức có thể đưa hắn vào chỗ chết, nhưng năng lượng của ta hao phí, nhất thời cũng không thể bổ sung lại, vạn nhất thật sự có đám thần tiên đến đây vây bắt ta, ta không phải nguy hiểm nhiều hơn sao, ta không thể mạo hiểm, chờ một lúc xem hắn nói gì." Nghĩ đến đấy, đột nhiên cười quỷ dị, thu hồi một bộ phận linh lực, chậm rãi mở miệng nói: "Nói chuyện với ngươi rất thú vị, vì cái gì lo lắng cho ta? Vì cái gì phải nhắc nhở ta bảo lưu năng lượng linh lực đây ?"

Trần Nhược Tư kinh ngạc nhìm chằm chằm Ngao Du Thú, trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Ngươi đang nói cái gì, ta không có lòng tốt như vậy đâu, ta vốn lo lắng ngươi dùng sức quá độ, đem xác chết của ta đập nát, ta rơi vào cái chết không toàn thây, kiếp sau đầu thai cũng không có cái thân thể hoàn chỉnh mà thôi." Vốn có lời đồn, sau khi con người chết, thi thể không hoàn chình, kiếp sau đầu thai làm ngươi, cũng sẽ là người thân thể không hoàn chỉnh, ai cũng không biết có phải hay không là sự thật, Trần Nhược Tư nói những lời này, có thể là nghĩ tới lời đồn đại này, mới nói như vậy.

Ngao Du thú khẽ cười, lạnh lùng nói: "Nguyên lai là ngươi nghĩ như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi lo lắng ta hao phí nhiều năng lượng, khi ứng phó với những người khác kéo đến, sẽ chịu thiệt, thật không ngờ ngươi lại ích kỷ như vậy, xem ra ta quá đề cao ngươi rồi, ngươi có biết hay không, lúc trước ngươi nói câu kia, thiếu chút nữa làm cho ta cải biến quyết định trong lòng. Sau lại nghe nhưng lời ngươi vừa bổ sung, ta mới buông tha cho thay đổi quyết định, duy trì ý nghĩ ban đầu, giết chết tên ích kỷ nhà ngươi."

Trần Nhược Tư chậm rãi hít vào một hơi, tận lực ngăn chặn các dòng khí ngày càng hỗn loạn trong cơ thể, ngẩng đầu nhìn Ngao Du Thú nói: "Suy nghĩ của ngươi so với ý nghĩ của ta càng thêm quái dị buồn cười, ta không rõ, ngươi vì cái gì mà chán ghét người ích kỷ, chẳng lẽ ngươi không ích kỷ sao? Nếu nói ngươi không ích kỷ, thì sẽ không phản bội tiên giới, mà lén sút sống qua ngày. Nếu ta không có đoán sai, ngươi nhất định là vì ham muốn cá nhân của mình, mà phạm vào tiên quy, trốn xuống hạ giới." Trần Nhược Tư nói như vậy, chẳng qua là muốn chọc tức Ngao Du Thú, trút bớt oán khí trong lòng mình, thật không ngờ nói trúng nguyên nhân Ngao Du Thú phản bội, là bởi vì nó ích kỳ, muốn ở lại phàm gian, hút một mẻ máu mới mà thôi.

Ngao Du Thú nổi giận gầm lên một tiếng, rống to nói: "Ngươi nói cái gì, ta không có phạm tiên quy, chỉ là ngộ thương một người mà thôi, uống một chút máu, điều này sao có thể tính là cái sai của ta, đều là lỗi của người nọ, hắn không chủ động công kích ta, ta có thể đi đối phó hắn sao? Nếu không bởi vì hắn, ta cũng không phải lén lút qua ngày, ta hận hắn, ta hận nhân loại, chờ năng lực ta cường đại rồi, không cần phải e ngại tiên giới nữa, ta muốn rời nơi này, giết hết nhân loại, uống cạn huyết dịch của bọn chúng, đề trấn an bất bình nhiều năm trong lòng ta.

Trần Nhược Tư cười nói: "Nga, ta hiểu rồi, ngươi hận nhân loại không phải bởi vì nhân loại ích kỷ, mà là bởi vì nhân loại đảo loạn cuộc sống của ngươi, khiến cho ngươi mất đi tiên tịch, ha ha, nói đến vẫn là trách ngươi, trách ngươi không có khống chế nhân loại, năng lực nhân loại nhỏ bẻ như thế, ngươi chẳng lẽ còn phải sợ bọn họ sao, có lẽ là nhất thời ngươi cậy mạnh, đem người nọ giết đi, ngươi lúc ấy vì cái gì không trốn đi, nếu đào tẩu, khẳng định sự tình gì cũng sẽ không phát sinh."

Ngao Du Thú ngẩn cả người, cúi đầu xuống, trong lòng thầm nghĩ: "Đúng vậy, ta lúc ấy thật không ngờ lại thành ra như thế này?" Bỗng nhiên, nó ngẩng đầu cười, nói: "Tiểu tử nhà ngươi đang dạy dỗ ta sao, ý tứ của ngươi là nói ta ngu ngốc có phải không, hừ, ngươi lại dám mở miệng chửi ta, thật đúng là đi tìm chết !"Vừa dứt lời, không đợi Trần Nhược Tư nói tiếp, dẫm mạnh một cái, phi thân xông về phía Trần Nhược Tư.

Bình luận





Chi tiết truyện