Phu nhân Nicole cúi đầu, nhìn ngón tay hắn, nhẹ giọng hỏi: “Còn nhớ phụ thân con chết như thế nào không?”
Hayden đáp: “Nhớ rõ ạ.”
Phu nhân Nicole nói: “Ta nhớ con từng nói nguyên nhân là do một pháp sư vong linh muốn lấy ông ấy làm thí nghiệm.”
Hayden trầm mặc.
Phu nhân Nicole nói: “Ta biết người đó không phải Mundra, bọn họ có lẽ chỉ có nghề nghiệp giống nhau, thậm chí còn không quen biết, nhưng ta không thể yên tâm đặt niềm kiêu hãnh lớn nhất của mình vào tay một… một người nguy hiểm như vậy.”
Hayden nói: “Mỗi người đều có thể là mối nguy, con cũng vậy. Con là quân nhân, số người từng giết nhiều hơn em ấy gấp bội, nhưng em ấy không quan tâm đến chuyện đó, bởi vì em ấy biết con sẽ không làm hại em ấy. Con cũng tin tưởng điều tương tự.”
Phu nhân Nicole nắm tay mình, “Ta biết con ưu tú đến đâu, con không cần hạ thấp chính mình vì cậu ta. Con giết người vì bảo vệ quốc gia, người con giết là quân nhân, khi ra đến chiến trường, ai cũng phải chấp nhận quy tắc ở đó. Nhưng pháp sư vong linh thì khác, quy tắc của bọn họ chính là lòng tham của bản thân.”
Hayden nói: “Không phải binh sĩ nào cũng tự nguyện ra chiến trường, bọn họ đều là những sinh mệnh sống. Hơn nữa, con tin tưởng Mundra, em ấy không phải người sẽ xuống tay với người vô tội. Em ấy lương thiện, có lẽ trong thời gian ngắn ngài rất khó tin tưởng, nhưng con hy vọng ngài có thể cho em ấy một cơ hội, cho chúng con một cơ hội, cũng là cho ngài một cơ hội.”
Phu nhân Nicole nói: “Bỏ qua chuyện đó, con không lo lắng thân phận của cậu ta sẽ mang đến ảnh hưởng xấu cỡ nào cho mình sao?”
Hayden cười khổ: “Khi con một mình xông vào đài hỏa hình của Quang Minh thần hội, ảnh hưởng này đã không thể tiêu trừ.”
Phu nhân Nicole trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Ta vẫn luôn cầu nguyện, tình cảm của con với cậu ta chỉ như một người bạn với một người bạn, hoặc là, như anh trai đối với em trai.”
Hayden đáp: “Có lẽ có cả những tình cảm đó nữa, nhưng đã hòa vào trong tình yêu của con.”
Phu nhân Nicole ngơ ngẩn. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Hayden nói tiếng yêu với người ngoài, bà từng nhiệt tình trông ngóng từ này xuất hiện, cũng ảo tưởng nó sẽ xuất hiện trên người một cô gái nết na dịu dàng lại xinh đẹp thông tuệ, cũng từng gắn vào những nhân vật cụ thể, tỷ như vị tiểu thư Monica giả mạo kia, lại không ngờ khi nó bất ngờ xuất hiện, mình sẽ hoảng hốt như thế.
Tựa như mỗi người mẹ hiểu biết đứa con mình, bà cũng hiểu Hayden, cho nên càng rõ ràng một khi hắn đã nói ra từ này, đồng nghĩa với có một số việc đã đến hồi không thể cứu vãn.
“Mẫu thân, con nghĩ…”
Phu nhân Nicole đưa tay ngăn hắn nói tiếp: “Để ta nghĩ đã, để ta ngẫm lại cho kỹ, chuyện ngày phải cho ta thời gian bình tĩnh suy xét.”
“Ngài sẽ có.” Hayden dừng giây lát rồi nói: “Mundra quyết định đi vong linh giới tìm kiếm linh hồn Audis, con sẽ cùng đi.” Hắn không che giấu mục đích chủ yếu mình đi vong linh giới, trước mặt mẫu thân, hắn đã quen nói thật.
Hô hấp của phu nhân Nicole ngưng lại, “Vong linh giới?”
Hayden trả lời: “Chốn về cuối cùng của linh hồn.”
Phu nhân Nicole nói: “Cũng là nơi cư trú của tử thần.” Vẻ mặt bà ngưng trọng, “Ta không nghĩ bệ hạ sẽ đồng ý.”
Hayden đáp: “Con vừa trở về từ hoàng cung.”
Phu nhân Nicole buông tay hắn đứng lên, bước đến bên cửa sổ, như đang muốn chạy trốn cái gì, đứng lặng hồi lâu mới xoay người hỏi: “Cho nên, ta là người biết tin này cuối cùng?”
“Không. Ngài là người thứ hai.” Hayden nói.
Phu nhân Nicole lại hỏi: “Mundra không biết? Ta tưởng con định cho cậu ta một niềm vui bất ngờ.”
Hayden đáp: “Con muốn được ngài cho phép.”
“Nhưng cho dù ta không cho phép, con vẫn cứ đi.” Phu nhân Nicole bắt đầu không khách sáo.
Hayden nói: “Con sẽ vĩnh viễn ôm nuối tiếc.”
“Ta thà có một đứa con ôm tiếc nuối cả đời, cũng không sẵn lòng cho con mình hy sinh vì yêu và dũng khí. Đây là ích kỷ của người mẹ.” Bà hít một hơi thật sâu, “Con có hiểu được không? Con trai của ta.”
Hayden nói: “Không có yêu và dũng khí, con không còn là một kỵ sĩ.”
Phu nhân Nicole nhắm mắt, dường như không muốn tiếp tục nhìn thẳng vào kiên định và khẩn cầu trong mắt hắn.
Trong yên lặng tĩnh mịch, tiếng chân dần vang lên, từng bước rời xa, ngay sau đó là tiếng cửa mở.
“Mẫu thân, ngài còn nhớ bộ dáng của Monica, và lý do ngài thích em ấy không?”
Không khí như ngưng đọng.
Giây lát, tiếng bước chân ngắt quãng vang lên lần thứ hai, lại bị ngăn trở sau tiếng đóng cửa.
Phu nhân Nicole che mắt.
Đối với Hayden, Ciro chỉ trích, Quang Minh thần hội áp chế đều không bằng ánh mắt thất vọng của mẫu thân. Nhưng hắn không thể, cũng không sẵn lòng lui về sau, một kỵ sĩ không ngừng thỏa hiệp không còn là kỵ sĩ. Kỵ sĩ chân chính phải nhìn thẳng vào khó khắn, dùng tự tin và dũng khí không ngừng nghỉ đến chinh phục nó.
Nhưng hắn vẫn khó có thể ngủ say, vì lo lắng của mẫu thân không phải không có lý. Dù hắn hùng hồn bảo chứng trước mặt phu nhân Nicole và Ciro sẽ toàn thân trở ra, nhưng trên thực tế, hắn không biết chút gì về vong linh giới, thậm chí không rõ tử thần có xuất hiện hay không. Có lẽ, thỏa thuận với Mundra về chuyện vu yêu trước khi xuất phát là việc tốt, chí ít hắn có thể trở về tiếp tục bảo vệ mẫu thân và đế quốc.
Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Hayden nhảy từ trên giường xuống mở cửa.
Hansen phong trần mệt mỏi đứng ngoài, hành lễ rồi thấp giọng nói: “Tôi đã tìm được nhóc ma pháp sư, thời điểm tìm thấy cậu ấy, tình hình của cậu ấy rất không ổn.”
Ma pháp sư trẻ nằm trên giường ở khách phòng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Dù đã dùng nước thần Quang Minh nhưng muốn khôi phục hoàn toàn còn cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa.
Darren đang ngồi bên giường trông nom cậu ta.
Cửa khẽ mở, Hansen mang theo Hayden vào phòng.
Ma pháp sư lập tức giãy dụa ngồi dậy.
Darren do dự, vẫn đứng lên hành lễ.
Hayden bước tới một bước nhẹ nhàng đè bả vai ma pháp sư trẻ, giúp cậu ta nằm lại xuống giường. “Nếu không quá mệt mỏi, có thể kể cho ta đã xảy ra chuyện gì không?”
Ma pháp sư trẻ lắp bắp: “Thật ra, tôi cũng không, rõ lắm.”
Hayden thay đổi cách hỏi khác: “Không phải các ngươi rời đi bằng ma pháp trận sao? Sau đó xảy ra chuyện gì?”
Ma pháp sư trẻ nói: “Rời đi, đến Catraz, thầy đồng ý cho tôi đi cùng Gregory, đến Fariel… báo tin.”
Tuyến đường không có vấn đề, vậy thì chắc chắn vấn đề ở trên đường.
Hayden hỏi: “Sau đó thì sao?”
Ma pháp sư trẻ kể: “Sau đó, chúng tôi gặp một chiếc xe ngựa, Gregory nghĩ, muốn đi xe ngựa, đuổi theo, chúng tôi che mặt, đánh cướp xe, sau đó đánh nhau… Tôi bị đánh trúng đầu, ngất xỉu, tỉnh lại đã bị người bắt, sắp bán đi. May mắn, gặp được Hansen, được cứu. Cám ơn.”
Hansen cười: “Dọc đường cậu đã cảm ơn ta năm mười bảy lần, không tính những lần lặp lại theo thói quen.”
Hayden hỏi: “Đối phương là ai?” Có thể đánh ngất nhóc ma pháp sư, đối phương nhất định không phải người thường.
Ma pháp sư trẻ lắc đầu, “Không, không biết, a, rất giống, có người kêu, Anita.”
Hayden ngạc nhiên.
Anita? Chẳng lẽ là Anita hắn phái người đưa về thành Mael? Tại sao Gregory lại phát sinh xung đột với cô ta?
Hansen nói: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, tìm Gregory hỏi một chút là biết.”
Hayden đáp: “Y mất trí nhớ rồi.”
Hansen trợn mắt há mồm: “Lại mất trí nhớ?” Trước đó hắn luôn tìm kiếm tung tích ma pháp sư trẻ và Gregory, nên không biết việc Gregory mất trí nhớ. Có điều mất trí nhớ không phải chuyện đơn giản, tỷ lệ của nó thấp hơn tử vong nhiều, không thể tưởng Gregory lại mắc phải hai lần trong thời gian ngắn.
Hayden nói: “Lần này nhớ lại ký ức trước khi mất trí nhớ lần đầu, nhưng quên chuyện xảy ra trong khi mất trí nhớ.”
Hansen càng cảm thấy khó tin.
Mặc dù tư liệu ma pháp sư trẻ cung cấp có hạn, nhưng đã đủ để Hayden tổng hợp được toàn bộ sự tình. Hắn dặn ma pháp sư trẻ nghỉ ngơi cho tốt, lại dặn Darren chăm sóc cậu ta cẩn thận, có yêu cầu gì cứ nói với quản gia, sau đó mang theo Hansen rời đi.
Hansen nói: “Nếu Anita kia chính là Anita, vậy Dinand ở đâu?” Bị phái đi hộ tống Anita chính là Dinand.
“Trước khi mất trí nhớ lần thứ hai, Gregory không thể không biết Dinand.” Sắc mặt Hayden trở nên khá khó coi.
Dinand và Hansen chẳng những là cấp dưới của hắn, còn là bạn bè, nếu Dinand thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vì Gregory, vậy mặc kệ vị thừa kế gia tộc Dana này mất trí nhớ thật hay giả, hắn sẽ đích thân đòi lại công bằng!
Hansen biến sắc: “Chẳng lẽ Gregory cố ý?”
Bình luận
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1