chương 14/ 121

Gregory từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng chợt đứng thẳng người.

Xe ngựa lao rất gấp, không đợi xa phu dừng ngựa, cửa xe đã mở ra, một người đàn ông tóc xám tuổi chừng sáu mươi cầm một chiếc gậy chống nhảy từ trên thùng xe xuống. Nhìn thấy Hansen chợt toát mồ hôi lạnh.

“Thiếu gia Gregory!” Người đàn ông tóc xám bước vọt tới trước mặt Gregory, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, xác nhận y bình an vô sự, mới hành lễ nói, “Để cậu đợi lâu”. Lão dừng một chút, bán tin bán nghi nói, “Tôi nhận được thông báo của ngài nguyên soái, nghe nói cậu… mất trí nhớ?”

Gregory gật đầu, áy náy nói, “Tôi phải xưng hô với ngài thế nào?”

Người đàn ông chịu đả kích quá lớn, mãi sau mới nói: “Tôi là Ford, quản gia thân cận của phu nhân Lillian”

Gregory nói: “Phu nhân Lillian là?”

Ford gần như tuyệt vọng, “Bà là mẫu thân của cậu mà. Thiếu gia!”

Gregory mím chặt môi. Mặc dù mất trí nhớ, nhưng quên mất mẫu thân thân sinh ra mình là một chuyện khiến người ta khó có thể tiếp nhận.

Ford lau mặt, ánh mắt dời đến trên người thiếu nữ cài nơ màu hồng, “Vị này là?”

Gregory nói: “Cô ấy là tiểu thư Monica Gulaba, tôi mời cô ấy đến nhà chúng ta làm khách”

Ford vội hành lễ nói: “Xin chào. Rất vinh hạnh được gặp cô”

Mundra gật đầu. Pháp sư vong linh đều là một đám người ngạo mạn độc lai độc vãng, bọn họ rất ít gặp nhau, lại càng không dùng lối nói hành lễ, gật đầu đã là một loại hành động tương đối lễ phép mà cậu biết được.

Có điều hành động này đối với Ford thì còn rất xa mới đủ. Lão ở gia tộc Dana lâu như vậy, ngoài trừ đại nhân vật có thể thực sự chi phối đế quốc, chưa có ai từng ngạo mạn với lão như vậy. Trong lòng lão có chút cảm giác không hài lòng.

Gregory lại giới thiệu Hansen nói: “Vị này là Hansen đội trưởng đội thị vệ của nguyên soái Hayden”

“A, xin chào”. Trên mặt Ford tràn ngập vẻ biết ơn, “Lần này thực may mắn nhờ có nguyên soái Hayden, thiếu gia Gregory nhà chúng tôi mới có thể bình an trở về”

Hansen cười nói: “Chút chuyện nhỏ thôi”

Ford nói: “Hôm khác, phu nhân nhất định sẽ tự mình đến nhà cảm tạ”

Hansen nói: “Nguyên soái nhất định sẽ rất cao hứng”

Bởi vì đại điển đăng cơ sắp bắt đầu, cho nên bọn họ hàn huyên đôi ba câu rồi ai về nhà nấy. Mundra lên xe ngựa cùng Gregory, Ford và xa phu đều ngồi ở bên ngoài.

Nhìn phong cảnh hai bên cửa sổ lướt qua vun vút, Mundra hận không thể nhanh hơn nữa.

“Lúc nào chúng ta đi tham dự đại điển đăng cơ?” Hai mắt cậu chờ mong nhìn Gregory.

Gregory nói: “Cái này, tôi không thể xác định”

Mundra nghiêng đầu nhìn y. Bởi vì động tác của cậu, chiếc nơ vốn bị lệch trở nên thẳng đứng.

Gregory nói: “Em biết đấy, tôi mất đi ký ức, cho nên có rất nhiều chuyện tôi phải hỏi trưởng bối mới có thể quyết định”

Quả nhiên vẫn là tự mình đi nhanh hơn. Mundra quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Fariel trước mặt đã không còn là đế đô phồn hoa náo nhiệt lúc trước cậu rời đi, nhưng mấy con đường lớn cậu vẫn còn nhận ra được. “Anh biết đại điển đăng cơ cử hành ở đâu không?”



Gregory lắc đầu.

Mundra dán mặt lên cửa sổ, hai mắt nhìn ra bên ngoài thẫn thờ. Biết rõ Hydeine ở thành thị này, lại không thể lập tức tới gặp, loại cảm giác này thực sự rất khó chịu. Có lẽ, cậu có thể cho đại quân bộ xương đi tìm? Nhưng như vậy phải tháo vòng tay xuống, hơn nữa sẽ nhanh chóng bị phát hiện.

Gregory nói: “Em rất muốn tham dự điển lễ?”

Mundra gật đầu.

“Bởi vì… nguyên soái Hayden?” Gregory hỏi.

Mundra nói: “Không, tôi thích ma pháp sư”

Gregory nói: “Em muốn gặp học viện trưởng Olivia?”

Mundra nói: “Tôi muốn gặp Hydeine”. Cậu không hề che giấu mục đích của mình.

Gregory nói: “Ừm”

Mundra đột nhiên quay qua nhìn chòng chọc y nói: “Anh nhớ Olivia?”

Gregory nói: “Ở trên đường đi Hansen có giới thiệu qua”

Mundra nói: “Nhưng anh không nhớ mẫu thân của mình”

“Có lẽ anh ta không ngờ ngay cả mẫu thân của mình tôi cũng không nhớ”. Gregory thở dài.

Mundra tiếp tục nhìn đường phố.

Xe ngựa chạy một mạch vào bên trong gia tộc Dana.

Mặc dù trận lửa lớn đã phá hủy kiến trúc phân nửa Fariel, nhưng phủ đệ gia tộc Dana vừa khéo thuộc về nửa kia.

Ford xuống xe mở cửa cho bọn họ.

Gregory xuống xe trước, sau đó liền đưa tay về phía Mundra.

Mundra vén váy, đặt tay lên tay y, từ trên thùng xe nhảy xuống. Đây là cậu mới nghiên cứu phát hiện được, nếu mặc váy, nhảy xuống so với bước xuống an toàn hơn nhiều.

Ford lặng lẽ quay mặt qua bên. Thiếu gia quả nhiên là mất trí nhớ rồi, cho nên mới mang về một tiểu thư không được giáo dục khí chất như vậy.

Cổng chính mở ra, một mỹ phụ quây quanh bởi hai thị nữ đi tới.

“Phu nhân”. Ford đứng thẳng dậy.

Phu nhân Lillian giang hai tay về phía Gregory, “Hoan nghênh con trở về, Gory”

Gregory cứng người tại chỗ một lúc, mới đáp lại ôm lấy bà.

Phu nhân Lillian xoa đầu y, sau đó nhìn Mundra nói: “Vị này là…”

“Cô ấy là tiểu thư Monica Gulaba. Con mời cô ấy tới nhà ta làm khách”. Gregory hiển nhiên càng quen với Mundra hơn, thân thể hơi nghiêng về phía cậu.

Phu nhân Lillian giang hai tay nói: “Hoan nghênh cháu, Monica”

Mundra đứng im.

Gregory nói với phu nhân Lillian: “Cô ấy hơi xấu hổ”

Đó không phải xấu hổ, là không lễ phép! Ford ở bên cạnh thầm mắng.

Phu nhân Lillian rút tay về, cười nói: “Con gái ở nơi xa lạ đều phải cận trọng, nhưng ta tin chúng ta sẽ sớm thân thuộc. Gần đây rất nhiều người rời khỏi đế đô, ngay cả bạn bè cùng uống trà ta cũng tìm không nổi nữa, Monica đến đây thực sự đã giải quyết cho ta một nỗi khổ não rất lớn”

Mundra nhìn Gregory nói: “Khi nào thì chúng ta đi dự điển lễ?”

Gregory nói: “Tôi muốn cùng… mẫu thân nói chuyện riêng một chút. Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện của em”

Phu nhân Lillian nhìn y, lại nhìn cậu, khóe miệng kéo ra một nụ cười hài lòng.

Ford đưa Mundra vào phòng dành cho khách, Gregory và phu nhân Lillian thì đi tới thư phòng.

Phu nhân Lillian đóng cửa lại, sau đó tươi cười nói: “Ta biết con mất trí nhớ, nhưng không cần lo lắng. Ta tin mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi. Audis không còn nữa, con chắc chắn là người thừa kế gia tộc Dana”

Gregory hơi nhếch môi, “Con không mất trí nhớ”

“Cái gì?”

Mundra ngồi trên giường, ngón tay cố nạy chiếc vòng trên cánh tay. Từ lúc bắt đầu vào cửa, cậu đã muốn giựt nó ra, nhưng không biết Rhodes dùng cách gì bấm rất chặt, cậu cố cả nửa ngày, trên cánh tay chỉ toàn vết cào xước.

Không tháo được vòng tay sẽ không thể dùng ma pháp vong linh, không thể dùng ma pháp vong linh sẽ không thể triệu hồi bộ xương đi tìm Hydeine.

Mundra buồn bực cào giường.

Nếu Rhodes ở đây thì tốt rồi.

Lần đầu tiên cậu nhớ một người cồn cào đến như vậy.

Nhưng Rhodes không mảy may cảm nhận được.

Hiện tại hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Từ ngày chạy trốn nếm một kiếm của Hayden đến nay đã năm sáu ngày, vết thương trên tai cũng đã đóng vảy, nhưng Hussel vẫn đang tiếp tục truy lùng.

Rhodes ẩn nấp trong thành thị biên cảnh, loanh quanh một vòng, quyết định từ bỏ suy nghĩ cưỡng chế xông qua. Hussel vì truy bắt hắn hiển nhiên bỏ ra rất nhiều công sức, tranh vẽ, ma pháp trận, quân đội… Cơ hồ đã vận dụng tất cả những lực lượng có thể vận dụng.

Rốt cuộc thì hắn đã làm sai cái gì?

Rhodes không chỉ một lần đặt tay lên ngực tự hỏi.

Có lẽ là ngay từ đầu, hắn không nên che giấu thân phận pháp sư vong linh đi làm ma pháp sư cung đình chết tiệt gì đó, như vậy cũng sẽ không bị cuốn vào phân tranh nội bộ hoàng thất đế quốc, lại càng không vì đứng sai hàng ngũ mà đắc tội người kế vị tương lai của đế quốc.

Lại có thể là hắn không nên bị hoàng hậu Samantha cưỡng ép, thời điểm nên rời đi lại không rời đi, cuối cùng còn đụng phải Giáo hoàng.

Đương nhiên, có thể nhất vẫn là bởi Mundra, cậu ta là tội phạm truy nã số một của Đế Quốc Kanding, mình có quẫn bách đến đâu cũng không nên liên thủ với cậu ta.

Hắn trốn trong đống cỏ khô, khổ sở gặm lương khô.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của binh sĩ, diệt trừ sạch sẽ cảm giác thèm ăn ít ỏi còn sót lại nơi hắn. Hắn cất lương khô đi, dùng thuật độn thổ chui xuống đất. Phía đông đã bị phong tỏa hoàn toàn, hiện tại hắn chỉ có thể trông cậy vào phía tây. Hi vọng Ciro được đông thì hỏng tây, buông lỏng phòng ngự nơi đó.

Có điều muốn đi về phía tây, trước tiên phải đi qua trung tâm Đế Quốc Kanding — Fariel.

Hay là, đi đường vòng? Chí ít cũng vòng qua Mundra.

Rhodes vừa đi về trước vừa nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

“Con có cảm nhận thủy nguyên tố rất xuất sắc, nhưng cha của Audis lại xúi bẩy ông nội đưa con vào học viện kỵ sĩ”. Gregory chậm rãi nói, “Mẹ xem, mỗi một chuyện con đều nhớ rất rõ ràng”

“Cảm tạ Quang Minh nữ thần”. Phu nhân Lillian vui mừng ôm chầm lấy Gregory, lập tức nghi hoặc nói, “Vậy vì sao con phải giả bộ mất trí nhớ?”

Gregory nói: “Bởi vì con nhất định phải biết rõ một chuyện. Tỷ dụ như, là ai muốn giết con”

Cơ thể phu nhân Lillian run lên, kinh hoàng nhìn y nói: “Giết con? Trời! Thằng khốn nào mất trí để ý đến con? A, không được, ta nhất định phải nói cho ông nội con, con là người thừa kế bậc nhất của gia tộc Dana, mẹ tin ông sẽ tra xét tới cùng!”

Gregory lắc đầu nói: “Không, con tự mình điều tra”

“Ta không muốn con trai mình gặp bất cứ nguy hiểm nào”. Phu nhân Lillian lo âu nhìn y.

Gregory mỉm cười, vỗ nhẹ bàn tay bà đặt trên cánh tay mình, nhỏ giọng nói: “Mẹ an tâm. Con đã về đến Fariel, con nghĩ bọn họ không dám xuất hiện trắng trợn lần nữa đâu”

Phu nhân Lillian vẫn chưa thôi khiếp đảm, “Thật không thể tin nổi! Rốt cuộc con ở thành Putra đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại vì tiểu thư nhà Gulaba mà khước từ hôn sự với tiểu thư Freja? Nàng là tiểu thư của gia tộc Charlie, thân phận cao quý hơn nhiều so với loại nhà giàu mới nổi Gulaba!”

Gregory nói: “Nhưng gia tộc Charlie không chỉ có một tiểu thư Freja. Mà tài sản của gia tộc Gulaba chỉ có thể do một mình Monica thừa kế”

Phu nhân Lillian nói: “Con nói là cô gái ngày hôm nay?” Tài sản của gia tộc Gulaba là khái niệm gì bà quá rõ, nó tuyệt đối là một con số khổng lồ.

“Không. Monica chết rồi”. Gregory bình thản đáp.

Phu nhân Lillian bị đáp án tiếp theo này làm cho hồ đồ luôn rồi. “Vậy cô gái kia là ai?”

“Đó là…” Pháp sư vong linh. Gregory nhìn vẻ mặt lo lắng của phu nhân Lillian, quyết định tạm thời che giấu đáp án này. Y cũng không muốn kế hoạch của mình bởi vì kinh ngạc của mẫu thân mà thất bại trong gang tấc. Y nói: “Có thể là một tên trộm vặt, muốn giả dạng Monica để lừa gạt”

“Thật ghê tởm!” Phu nhân Lillian kinh hô.

Gregory nói: “Cho nên con muốn giữ cậu ta ở bên người, xem cậu ta và đám sát thủ kia có liên quan gì không”

Phu nhân Lillian lắc đầu nói: “Sao con có thể giữ một người nguy hiểm như thế ở bên cạnh?”

Gregory cười nói: “Mẹ yên tâm. Cậu ta có tác dụng mẹ không tưởng được đâu. Ít nhất, nguyên soái Hayden rất hứng thú với cậu ta”

“Nguyên soái Hayden?” Nghe đến cái tên này, hai mắt bà sáng rỡ, “Đúng vậy, nhất định chúng ta phải đích thân tới nhà cảm tạ anh ta mới được. Nghe nói là anh ta cứu con”

“Có thể nói như vậy”. Nghiêm khắc mà nói, vị tiểu thư Monica giả danh kia mới là ân nhân cứu mạng của y. Y nói: “Tuy nhiên chuyện con không mất trí nhớ nhất thiết phải giữ bí mật. Kể cả Ford cũng không được tiết lộ”

Phu nhân Lillian hỏi: “Vì sao?”

“Tộc trưởng không cho phép con về Fariel, nếu con không mất trí nhớ, lần này trở về chính là chống lại mệnh lệnh của gia tộc”. Gregory nói.

Phu nhân Lillian che miệng nói: “Đúng vậy. Ông nội sẽ rất tức giận”

“Nhưng hiện tại con đã mất trí nhớ rồi, không phải sao?” Gregory mỉm cười nói, “Hơn nữa là nguyên soái Hayden đưa con về, cho nên, không thể đổ lỗi cho con”

Phu nhân Lillian cười rộ, “Đúng vậy. Đứa nhỏ mất đi ký ức muốn tìm kiếm hơi ấm gia đình bất luận kẻ nào cũng không thể chỉ trích”

Gregory khẽ vuốt ve chiếc bàn viết, nhỏ giọng nói: “Bây giờ là lúc gia tộc cần con nhất, cũng là lúc con cần tới gia tộc nhất”

Phu nhân Lillian nói: “Trở về rất đúng lúc. Nghe nói Audis đã được đóng băng, có thể đã chết, cũng có thể hôn mê không tỉnh như cũ, chỉ có pháp sư vong linh mới có thể cứu tỉnh nó”

“Pháp sư vong linh?” Gregory nhíu mày.

Mundra vẫn đợi cho đến chạng vạng, Gregory cũng không xuất hiện. Chỉ có Ford đến, chuyển lời, nói Gregory được lão tộc trưởng gia tộc Dana Murdoch gọi đi, có thể tối muộn mới trở về.

Mundra quyết định thôi chờ đợi, đi ra ngoài thử vận may.

Nghe nói tiểu thư Monica muốn đi yến hội, Ford hơi kinh ngạc. Lão khéo léo nhắc nhở nói: “Loại vũ hội này phải có thiệp mời mới có thể tham dự. Có lẽ cô nên chờ thiếu gia trở về, hỏi cậu ấy có cần một người bạn nữ hay không”

Mundra nói: “Trở thành bạn nữ người có thiệp mời là có thể tham dự?”

Ford nói: “Đương nhiên”

Mundra nói: “Tôi đi”

“Nhưng thiếu gia còn chưa trở về…” Ford nói. Mặc dù lão không thích cô, nhưng người tới là khách, lão có nghĩa vụ nhắc nhở cô tiểu thư lỗ mãng đến từ nông thôn này một chút thường thức, tránh khỏi tạo thành ảnh hướng xấu tới danh dự gia tộc Dana.

Mundra suy nghĩ kì quái nói: “Thế nào chẳng có người đi một mình”

Ford: “…” Rốt cuộc cô ta đi tham dự vũ hội hay là đi ăn cướp đây?

Bình luận





Chi tiết truyện