chương 88/ 121

Hayden vừa đi, Rhodes lập tức nhảy từ trong tủ quần áo ra, vô cùng đau đớn chỉ vào Mundra quát: “Ngươi cư nhiên muốn đi vong linh giới?! Ngươi nghe không hiểu lời ta kể à?”

Mundra nghĩ nghĩ: “Ông kể chẳng thú vị gì cả.”

Rhodes nhìn cậu một lúc lâu, hồ nghi hỏi: “Ngươi thật sự có chìa khóa đi vong linh giới sao?”

Mundra đáp: “Có.”

Rhodes nói: “Mở cửa vong linh giới không phải chuyện đơn giản! Lúc ấy lão Mundra cũng chỉ có thể miễn cưỡng mở ra một khe nhỏ. Trời biết, thời điểm ta chen vào tí nữa đứt nửa người!”

Mundra hỏi: “Thầy thì sao?”

“Lão không sao.”

Mundra nhìn bụng hắn.

Rhodes cúi đầu nhìn, gầm gừ: “Đây không phải trọng điểm!”

Mundra nói: “Tôi sẽ cẩn thận chú ý bản thân.”

Rhodes sửng sốt, tựa hồ không ngờ cậu đột nhiên nói được một câu chín chắn như vậy, trong lòng nhất thời có chút cảm động, lập tức tỉnh ngộ: “Không được chuyển đề tài. Hiện tại ta đang nói đến vong linh giới. Ta và sư phụ ngươi mới chỉ dám đi loanh quanh lối vào, còn ngươi lại muốn đi tìm linh hồn. Ngươi có biết ở vong linh giới nhiều nhất là cái gì không? Nơi đó linh hồn nhiều không đếm xuể, ngươi làm sao tìm được?”

Mundra chống má: “Đến đó rồi tính.”

Rhodes nói: “Ngươi có thể đợi lớn hơn một chút, hoặc là thu thập vài vu thi mạnh mẽ hơn đã.”

“Nếu tìm được linh hồn đủ mạnh, lại tìm được thi thể thích hợp, vậy có thể chế tạo vu yêu rồi đúng không?” Giọng điệu của Mundra tràn đầy tinh thần, đôi mắt lập lòe phát sáng.

Rhodes nhìn bộ dáng của cậu, đột nhiên cảm thấy mình có nói gì nữa cũng phí công. Lúc lão Mundra muốn đi vong linh giới cũng là cái mặt quái đản này, mà chính mình khi ấy sao ngu thế, hồ đồ để bị kéo vào mỹ cảnh lão miêu tả.

Hắn ngẫm nghĩ: “Nếu ngươi nhất định muốn đi, phải mang ta cùng đi. Chí ít ta từng đến đó.”

Mundra nói: “Được.”

Danh sách Mundra giao cho Frank còn chưa thu thập xong, cho nên bọn họ tạm thời chưa phải đi. Có điều cậu vẫn dậy rất sớm, bởi vì sáng nay Hayden cưỡi ngựa đến đón cậu đi mua đồ.

Đây là lần thứ hai Hayden dẫn Mundra đi mua sắm, lần đầu tiên là dẫn cậu đi mua trang phục thiếu nữ.

Hayden ngồi trên lưng ngựa, ôm Mundra khoan thai ngắm phong cảnh hai bên đường, bỗng nhiên hỏi: “Váy ta tặng em còn giữ không?”

“Còn?” Mundra không chút do dự lôi từ túi không gian ra.

Khóe miệng Hayden khẽ nhếch, nhớ đến cô gái nhỏ đáng yêu cài nơ bướm thuở ban đầu kia.

Mundra quay đầu hỏi: “Anh muốn tôi mặc nó à?”

Hayden xoa đầu cậu, “Em thế này là tốt lắm rồi.” So với thân phận hiện tại của Mundra, hắn lặng lẽ thở dài.

Mundra lại quay đầu về, nhưng không cất váy vào túi không gian, “Nếu anh muốn, tôi có thể mặc.”

“Em không thấy khó chịu sao?” Hayden nghĩ, nếu có tên nào yêu cầu hắn mặc váy, hắn nhất định khiêu chiến với tên đó! Là một trang nam nhi, hắn tuyệt đối không chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy. Đương nhiên, suy nghĩ của Mundra luôn khác người thường.

Mundra đáp: “Đều là quần áo cả thôi.”

Hayden ngẩn người, trực giác cảm thấy có chỗ không ổn, nhưng không thể phản bác.

May là rất nhanh họ đã đi vào khu phố buôn bán phồn hoa nhất của Fariel sau khi xây dựng lại. Hai người xuống ngựa, Hayden nắm tay kéo Mundra vào cửa tiệm bên cạnh. Đây là một cửa tiệm bán vật dụng hàng ngày, hàng hóa trên giá rực rỡ muôn màu. Hayden vòng quanh hai vòng mới tìm được chậu bạc đựng bàn chải. Trong chậu đặt tổng cộng ba loại bàn chải lớn vừa bé, Mundra cầm lên tay quét thử, sau đó lắc đầu.

“Ngài cảm thấy không hài lòng chỗ nào ạ?” Chủ cửa tiệm đứng sau lưng họ hỏi.

Mundra nói: “Lông cứng quá.”

Chủ tiệm đáp: “Như thế mới có thể chùi bụi được, xin hãy tin ta, nó tuyệt đối sẽ không cào xước bất kỳ dụng cụ nào trong nhà ngài đâu.”

Mundra nói: “Không phải để chà dụng cụ.”

Chủ tiệm hỏi: “Vậy ngài muốn chà gì ạ? Có lẽ tôi có thể gợi ý giúp ngài.”

Mundra đáp: “Xác chết.”

Chủ tiệm: “…”

Hayden và Mundra bị cung kính tiễn đưa ra khỏi cửa tiệm, chủ tiệm lại cam đoan lần nữa bọn họ chỉ là một cửa tiệm bán vận dụng bình thường, tuyệt đối không cất chứa xác chết gì hết, cũng không bán bất cứ thứ gì liên quan đến xác chết. Nếu không phải vì không biết tên của Hayden và Mundra, ông chủ cửa tiệm gần như muốn viết lên bảng hiệu miễn tiếp đón họ.

Hayden sợ Mundra thất vọng, vội nói: “Chúng ta đi tiệm khác xem sao.”

Mundra thở dài: “Nơi này không có cửa tiệm cung ứng cho pháp sư vong linh.” Cậu nhớ thành Dans quá à.

Nhìn thấy tiếc nuối nhàn nhạt trong mắt cậu, Hayden bỗng dâng lên xúc động muốn biến hết tất cả cửa tiệm ở Fariel thành tiệm bán đồ chuyên dụng cho vong linh pháp sư để dụ dỗ cậu lưu lại.

Dụ dỗ cậu lưu lại?

Hắn bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ.

Hayden hiểu rõ Mundra rất đặc biệt với mình, cũng rõ ràng tình cảm bản thân không liên quan đến giới tính của cậu, nhưng mà, giữ cậu lại đồng nghĩa với một việc quyết định cột chặt tương lai của mình và cậu vào nhau, từ nay về sau sẽ gánh vác tránh nhiệm của cả hai…

Vấn đề này đã vướng mắc trong lòng hắn lâu lắm, nhưng những lúc đầy đủ lý trí hắn khó mà đưa ra quyết định được, không ngờ trong lúc vô tình, hắn nhận ra đáp án hình như đã tồn tại trong đầu, chẳng qua trước đó chưa hiện rõ mà thôi.

Mundra đi vài bước, thấy Hayden vẫn đứng nguyên tại chỗ, nghi hoặc hỏi han: “Muốn ngồi đây nghỉ chút à?”

Hayden hoàn hồn, nhìn thấy người đứng dưới ánh mặt trời bình tĩnh trông ngóng, trong lòng bỗng nhồi đầy cảm giác thỏa mãn.

Cậu là pháp sư vong linh, thân phận này sẽ mang lại cho hắn rất nhiều phiền toái.

Cậu là con trai, điều này có nghĩa hắn sẽ gặp phải quẫn cảnh xấu hổ như Ciro, phải chọn một đứa trẻ từ dòng nhánh của gia tộc làm con thừa tự.



Nhưng mà, cậu thật kiên cường.

Bất luận là đối mặt với đối thủ hùng mạnh cỡ nào, cậu đều điềm tĩnh tự nhiên.

Cậu thật thông minh.

Mặc dù vì thái độ thờ ơ với mọi sự và dáng vẻ ít nói ít lời khiến nó mờ nhạt đi.

Cậu thật chấp nhất.

Có lý tưởng của riêng mình, và bền bỉ theo đuổi.

Cậu thật dũng cảm.

Cậu thật thiện lương.



Hayden phát hiện bản thân có thể không cần nghĩ ngợi mà kể ra ưu điểm của cậu. Thì ra trong lúc vô tình, mỗi một cử chỉ của cậu đều đã được mình xem ở trong mắt nhớ ở trong lòng. Có lẽ, đã đến lúc công bố đáp án rồi nhỉ?

Là một kỵ sĩ, quyết đoán là ưu điểm phải có.

Hắn nhìn bóng dáng chui tới chui lui bên giá hàng, khóe miệng không kiềm được treo lên một nụ cười vừa dịu dàng vừa cưng chiều.

Mundra bỗng giơ một bàn chải đi về phía hắn, “Cái này mà bỏ lông đi, không tồi.”

Chủ tiệm nãy giờ vẫn theo sau kêu lên: “Bàn chải mà không có lông thì còn gọi gì là bàn chải?”

Mundra nói: “Cầm rất thích tay.”

Hayden móc ra một nén bạc đưa cho ông chủ.

Chủ tiệm mặt mày hớn hở: “Không bằng đến xem những bàn chải khác đi, có lẽ cậu sẽ tìm được cái có lông ưng ý đấy.” Gã nói xong, phát hiện Mundra đang vuốt râu mép mình một cách kỳ dị, không khỏi rùng mình một cái hỏi: “Có gì không đúng sao?”

Mundra nghiêm túc nhìn ông ta: “Râu mép của ông có bán không?”

“…”

Hayden và Mundra lại được mời ra ngoài.

Lần này chủ tiệm cực kỳ không khách khí, gã không ngừng gầm gừ cường điệu râu gã là tổ truyền đấy nhé, ông gã ba gã đều có bộ râu như thế, nếu gã bán râu đi nhất định sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc.

Mundra nhìn cánh cửa bị đóng sầm kia, vẻ mặt nuối tiếc. Chòm râu kia rất là khá, màu sáng vừa phải, mềm mại, dồi dào co giãn.

Hayden lại gõ gõ cửa.

Chủ tiệm mở cửa, thấy bọn họ lại đến, đang tính rống tiếp, liền nhìn thấy một túi kim tệ xuất hiện trước mắt.



“Ta không phải kẻ bị tiền tài thu mua.” Ông chủ bị cạo sạch râu nói với họ, “Nhưng râu của ta thì phải.”

Vì thế Mundra sau khi đi dạo một vòng lớn, rốt cuộc đã mua được nguyên liệu làm bàn chải như ý.

Hayden thấy cậu yêu thích vuốt ve không rời tay, lòng cũng vui vẻ theo.

Mundra bỗng ngẩng đầu, giơ đồ vật trong tay hỏi: “Gắn bàn chải như thế nào nhỉ?”

“…” Hayden bắt đầu nhớ lại quanh đây có xưởng sản xuất bàn chải nào không.

Một trận gió mạnh thình lình quét qua người cắt đứt suy nghĩ của hắn. Hayden quay đầu, liền nhìn thấy một thiếu niên đang cưỡi ngựa của mình phóng về ngã tư đường bên kia.

Bình luận





Chi tiết truyện