chương 58/ 121

“Quy tắc thứ nhất, không được rời khỏi tôi”

“Quy tắc thứ hai, ngàn lần vạn lần không được rời khỏi tôi”

“Quy tắc thứ ba…”

“Anh thật dài dòng”

“Em phải nhớ kỹ”

“Ừ”

Hai người một ngựa dong duổi tiến về trước.

Mặc dù có bản đồ của pháp sư vong linh, nhưng Hayden không dám khẳng định tính chính xác của bản đồ. Hắn định cứ liều một phen, nhưng sau khi có “Monica” cùng đi, hắn không thể không cân nhắc an nguy của hai người. Bởi vậy, mặc dù rất sốt ruột nhưng hắn không dám để ngựa phi quá nhanh. Một con ngựa chở hai người, rất dễ kiệt sức dọc đường. Ngoại trừ pháp sư vong linh, ai cũng không biết bên trong Tây Côi Mạc che giấu điều gì, càng không biết nơi này rộng lớn chừng nào.

Bọn họ ban ngày đi đường, ban đêm dựng lều nghỉ ngơi. Hayden cảm thấy may mắn mình có thói quen mang theo lều bạt, nếu không nhiệt độ ban đêm Tây Côi Mạc rất thấp sẽ dễ khiến “Monica” cảm lạnh. Hiện giờ trong lòng hắn đều là mong ước sớm ngày đến thành Dans, bởi vậy cho dù người đẹp ở trong vòng tay hắn cũng không làm gì cả, tối đa chỉ là ôm nàng để nàng không bị cảm lạnh.

Đi như vậy liên tiếp bảy ngày, lòng tin đối với tính chính xác của tấm bản đồ trong Hayden đã rớt thê thảm.

Đánh dấu trên bản đồ lẽ ra phải xuất hiện hoàn toàn không xuất hiện.

Hắn rất tin tưởng vào cảm giác phương hướng của bản thân, am hiểu địa lý là một trong những điều kiện cần thiết trong hành quân chiến đấu, cho nên môn học này hắn rất chú tâm. May mà cát ở Tây Côi Mạc không dày, đôi khi còn có thể nhìn thấy những tảng đá lớn, không khí mặc dù khô hanh nhưng vẫn có thể tập hợp nguyên tố thủy, cho nên bọn họ không cần lo lắng chuyện nước uống. Thứ duy nhất phải lo là thức ăn, Tây Côi Mạc không chỉ ít cỏ cây, động vật cũng rất ít gặp, thỉnh thoảng mới có thể thấy mấy loài vật độc như bọ cạp diễu hành qua, không đến nỗi vạn bất đắc dĩ, Hayden nhất định không xếp bọn nó vào thực đơn bữa tối.

Đến ngày thứ mười một, ngựa gục ngã. Nó đã sức cùng lực kiệt, tinh thần sa sút, đi đến đây, đã xem như cực hạn.

Hayden bế Mundra xuống, sau đó rút dao cắt lấy thịt ngựa. Hắn vốn sợ “Monica” không chịu nổi cảnh máu me ấy, muốn nàng quay đi, nhưng chớp mắt đã thấy nàng len lén quay lại, hai mắt lấp lánh nhìn hắn hạ đao.

Có thể là động tác của mình quá lưu loát quá đẹp mắt, đáng để chiêm ngưỡng tới không chớp mắt, cũng có thể là “Monica” quá đói bụng.

Hayden thay cậu viện lý do ổn thỏa, liền lấy ra một chiếc nồi đổ nước vào, nấu thịt ngựa. Hắn không phải ma pháp sư hệ hỏa, nhóm lửa cần có củi, nhưng củi tích trữ có hạn, hắn tính toán sơ qua, đại khái chỉ có thể dùng bốn năm lần. Vì tiết kiệm củi, hắn bỏ vào nồi liền mấy miếng thịt ngựa, ăn không hết để lần sau ăn.

Lúc này, hắn cảm thấy “Monica” không kén ăn thật đáng quý biết bao.

Mundra yên lặng ăn xong thịt, sau đó dựa vào Hayden ngủ.

Lần thứ ba đeo vòng tay, Mundra đã không còn bài xích nó dữ dội như trước. Nhất là từ sau khi vào sâu Tây Côi Mạc, cậu thậm chí cảm thấy chỉ cần mình muốn, dù đeo vòng tay vẫn có thể sử dụng một vài ma pháp vong linh nho nhỏ. Lúc ngủ cậu chủ yếu dựa vào Hayden theo thói quen hoặc là để hắn ôm mình.

Quả nhiên, Hayden vừa ôm cậu, vừa thu dọn nồi tử tế.

“Hôm nay có muốn nghỉ sớm chút không?” Hayden hỏi.

Mundra chớp chớp mắt, “Không buồn ngủ”

Hayden tự tiếu phi tiếu nhìn cậu, “Thực sự không buồn ngủ?”

Mundra ra sức mở to hai mắt, chứng tỏ mình đang rất tỉnh táo.

Hayden vuốt ve khuôn mặt cậu, “Mặc dù tôi rất muốn sớm đến thành Dans, gặp phụ thân tôi, nhưng tôi cũng không muốn em ngã bệnh. Em hiểu chứ?”

“Sẽ không ngã bệnh”. Mundra quá quen thuộc với thời tiết ở Tây Côi Mạc, không những không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy rất thoải mái.

“Được rồi. Vậy chúng ta tiếp tục lên đường?” Hayden đứng dậy, thuận tiện kéo cậu.

Mundra dính sát vào người hắn.

“Tôi cõng em nhé”. Hayden hơi ngồi xổm xuống.

Mundra vòng ra đằng trước hắn, giơ hai tay lên, “Bế”

Hayden ngoan ngoãn bế cậu lên. Mundra rất nhẹ, bế hay cõng đối với hắn mà nói, khác nhau không nhiều.

Dùng ma pháp hệ phong di chuyển tốc độ nhanh hơn trước mười lần, nhưng nếu đi nhầm đường, sai lầm cũng nhân lên gấp bội.

Trời dần tối, Hayden đang chuẩn bị tìm một nơi có che chắn để dựng lều, bị Mundra giật áo, “Đằng trước có nguy hiểm”

Kỳ thực ngay khi cậu nhắc nhở, Hayden cũng cảm giác được đằng trước dày đặc khí tức vong linh. Hắn dừng bước, tạm thời đặt nghi vấn vì sao “Monica” biết đằng trước có nguy hiểm sang một bên, bế nàng lặng lẽ tiến về trước.

Lúc này, vui mừng gặp được con người làm phai mờ sự kiêng kị đụng độ pháp sư vong linh. So với việc hai người ở nơi xa lạ mênh mông tìm kiếm ngẫu nhiên, hắn thà gặp cường địch mà biết đường, tốt xấu còn có hi vọng thoát ra ngoài.

Phía trước xuất hiện một ngôi nhà nhỏ bằng đá, nếu không nhìn kỹ, rất dễ nhầm đó là một đống đá lộn xộn mà bỏ qua.

Từ khe hở trên mái nhà, có làn khói bếp màu trắng liên tục thoát ra, mang theo mùi thịt.

Khóe miệng Hayden bất giác nhếch lên.

Hắn thả Mundra xuống, thấy nàng trốn ra phía sau, liền ung dung đi đến.

Trên mặt đất xung quanh nhà đá giăng một vòng chuông nhỏ, gió thổi không kêu, nhưng người vừa đến gần liền kêu đinh đinh đang đang.

Cánh cửa đá mài lập tức bật mở, một phụ nhân gầy guộc mặc váy dài màu xanh sẫm tay cầm xẻng nấu ăn xộc ra, mở mồm liền mắng người: “Cái thứ khốn nạn, ngươi đã chịu bò về rồi?”

Hayden giơ tay chào hỏi người đàn bà, “Xin chào”

Phụ nhân gầy guộc biến sắc, lấy ra một khúc xương pháp trượng, cảnh giác trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi là ai?”

Hayden nói: “Người qua đường”

Phụ nhân gầy guộc nheo mắt quan sát hắn vài lượt. “Ngươi ở đây làm gì?”

“Ta muốn đến thành Dans, tới đây hỏi đường”

“Ngươi đến thành Dans làm gì?”

“Buôn bán”. Hayden cười nói, “Ta là một thương nhân”

Phụ nhân gầy guộc xoay người vào nhà, tiện tay đóng sầm cửa lại.

Hayden chớp chớp mắt. Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra hắn bị nữ nhân đóng sầm cửa miễn tiếp. Hắn nhìn đống chuông dưới chân, chuông vẫn kêu đinh đinh đang đang không ngừng.

Một lúc sau, phụ nhân gầy guộc không chịu nổi nữa lại xông ra nói: “Ngươi đứng ở đây làm gì? Lão chồng của ta sắp về! Để gã thấy ngươi, hừ hừ, ngươi sẽ bị gã ném vào nồi nấu làm đồ nhắm rượu”

Hayden thản nhiên cười nói: “Chi bằng, để đồ nhắm rượu là ta tự mình nhảy vào nổi có được không?”

Phụ nhân gầy guộc trừng mắt nhìn hắn. Mặc dù bà ta không nói gì, nhưng vẻ mặt đã tiết lộ bà ta coi hắn là đồ quái thai.

Hayden nói: “Ta rất chân thành”

Phụ nhân gầy guộc nói: “Ngươi là kỵ sĩ?”

Hayden cười nói: “Đúng vậy”

“Cấp mấy?”

“Cấp mười”. Hayden không hề che giấu.

Phụ nhân gầy guộc dường như nghĩ đến gì đó, con mắt cơ hồ tóe lửa. Bà ta hỏi: “Ngươi thực sự muốn đến thành Dans làm ăn?”

“Đúng vậy”

“Vào đi”. Phụ nhân mở cửa, xoay người đi vào.

Hayden dắt theo Mundra vào trong.

Nhà đá nhìn bên ngoài không lớn, vào trong nhìn càng nhỏ, chỉ có thể đặt một chiếc giường, một bệ bếp nấu ăn và một chiếc bàn hình tam giác.

“Các ngươi đã ăn chưa?” Phụ nhân hỏi.

Hayden vừa bước vào đã nhìn vào thứ bên trong chiếc nồi, hình dạng quen thuộc đó muốn hắn tự thuyết phục bản thân không phải bọ cạp đâu là không thể. “Ăn rồi”. Hắn mỉm cười ngồi xuống bên chiếc bàn.

Phụ nhân liếc nhìn Mundra rồi lập tức dời sự chú ý về chiếc nồi. Một lúc sau, bà ta đổ thứ bên trong chiếc nồi ra, quả nhiên là thịt bọ cạp chồng thành hai đống nhìn không ra hình thù gì. Chỉ bằng vài ba thìa bà ta đã ăn sạch chỗ thịt cùng nước canh, sau đó lau miệng rồi nói: “Chồng ta biết đường đến thành Dans”

Ánh mắt Hayden sáng lên, vui mừng nói: “Không biết lúc nào thì anh ta về?”

“Gã không ở đây nữa. Chốc ta đưa ngươi đi tìm gã”. Phụ nhân kéo một chiếc hòm từ bên dưới giường ra, sau đó lôi ra hai chiếc váy, so đo trước mặt Hayden nói, “Cái nào đẹp?”

Có thể chọn cái nào rất xấu không?

Hayden phân vẫn giữa màu hồng phấn và màu đỏ đậm rất lâu, cuối cùng chọn màu đỏ đậm. So ra thì, váy màu đỏ đậm thích hợp với tuổi tác phụ nhân hơn.

Phụ nhân nhíu mày, không hề vừa lòng với câu trả lời của hắn, “Chồng ta thích ta mặc màu hồng”

Hayden mỉm cười nói: “Vậy màu hồng đi”

“Ngươi đang nói cho có lệ với ta?” Con ngươi phụ nhân xoay tròn. Con mắt bà ta lòng trắng nhiều lòng đen ít, khi chuyển động có cảm giác con ngươi long sòng sọc, nói không hết sự quỷ dị.

“Đương nhiên không phải”. Hayden nói, “Chỉ là mỗi nam nhân có sở thích riêng”

Phụ nhân gật đầu nói: “Đúng thế. Gã là thằng khốn không ánh mắt không thẩm mỹ”. Bà ta đột nhiên nổi giận quát, “Các ngươi còn ở trong này làm gì?! Ta phải thay quần áo, các ngươi định nhìn lén ta thay quần áo đấy hả?”

Hayden cũng đành dẫn theo Mundra ra ngoài.

Cánh cửa lại đóng sầm một lần nữa, có điều lần này bà ta nhanh chóng trở ra, mặc chiếc váy dài màu đỏ đậm, bôi son đỏ đậm, đầu còn đội một chiếc mũ lớn có cắm lông chim màu trắng. Từ xa nhìn lại, rất dễ nhầm là một chiếc bình mảnh đậy nút.

Phụ nhân đóng cửa lại, lấy ra một chiếc khóa còn to hơn cả chiếc mũ khóa cửa, sau đó nói với Hayden: “Đi thôi”

Hayden không dám hỏi nhiều, sợ bà ta lại phát cáu, cứ thế theo bà ta từ xa.

Đi khoảng một giờ đồng hồ, sắc trời đã tối đen.

Phụ nhân thắp sáng một dây đèn ***g quả quýt dẫn đường. Bên trong đèn là đốm ma trơi xanh biếc, mặc dù đèn ***g quả quýt xếp thành dây dài nhưng con đường lại lập lòe ánh sáng xanh biếc âm u đáng sợ.

(*) đèn ***g quả quýt: tương tự đèn bí ngô, xem hình bên dưới

Đi miết đi miết, phía trước đã xuất hiện mấy ngôi nhà đá. Chính giữa nhà đá có một chiếc lán bằng đá, hai bên là hai chiếc cột đá to nhỏ bất đồng, bên trên chồng từng tảng đá lớn. Năm sáu người mỗi người cầm một chiếc chén đẽo từ đá nói nói cười cười ngồi bên dưới lán, trong đó người đàn ông mặt ngựa mình trần có giọng nói vang nhất, động tác lớn nhất, mỗi lần gã hơi động đậy, chất lỏng trong chiếc chén của gã lại văng ra ngoài một ít.

“Cái thứ khốn nạn!” Giọng nói phụ nhân đột nhiên vút cao, tâm trạng dường như không thể dằn nén.

Nam nhân mặt ngựa giật mình, ngạc nhiên quay đầu lại, trong mắt ánh lên tia chán ghét.

Phụ nhân đột nhiên hất hàm, lùi về sau một bước quắp tay Hayden.

Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Hayden vẫn rất phối hợp mỉm cười.

“Cô muốn làm gì?” Nam nhân mặt ngựa trầm giọng hỏi.

Phụ nhân nói: “Ha ha ha, bà dẫn tân nam nhân của bà đến cho ngươi xem. Gã trẻ hơn ngươi một trăm lần đẹp hơn ngươi một trăm lần! Gã là kỵ sĩ cấp mười! Giỏi hơn ngươi mạnh hơn ngươi một trăm lần!”

Hayden rất muốn nhắc nhở bà ta, nhìn tuổi người đàn ông trước mặt này, trẻ hơn gã một trăm lần coi bộ còn khó hơn cả giỏi hơn gã mạnh hơn gã một trăm lần.

Nam nhân mặt ngựa hung hăng quát: “Tao phụ”

Phụ nhân đắc ý nói: “Đừng tưởng chỉ có ngươi mới tìm người khác, ta cũng có thể!”

Có người đứng cạnh sáp lại nói gì đó với nam nhân mặt ngựa, sắc mặt nam nhân mặt ngựa liền khá hơn, “Cũng tốt. Từ nay về sau, cô đi đường cô, tôi đi đường tôi, cô đừng bao giờ tới làm phiền tôi nữa”

Phụ nhân giận đến giậm chân bình bịch, “Ngươi không phải nam nhân?! Vợ ngươi đi với thằng khác chẳng lẽ ngươi không giận? Vì sao ngươi không đoạt ta về?!”

Nam nhân mặt ngựa cau mày. Những người khác bật cười ha hả.

Người đứng cạnh nam nhân mặt ngựa cười nói: “Ngươi xem. Mụ ta quả nhiên chỉ lừa ngươi”

Phụ nhân đỏ bừng mặt, lại đột nhiên bị một cánh tay vòng qua ôm lấy. Hayden cười tủm tỉm nhìn bọn họ nói: “Gã là chồng em đấy à? Đúng là một đối thủ khiến người ta phải ngán”

Nam nhân mặt ngựa hét lớn lao đến.

Gã sử dụng hóa ra là đấu khí!

Hayden thuận tay rút kiếm, trước khi đối phương kịp phản ứng, đã chặn đứng đấu khí, kề kiếm sát cổ gã.

Phía sau hắn đột nhiên vang lên tiếng chú ngữ liên tiếp.

Hayden nhướn mày, đang định xoay người, phía sau đã có một thân thể dán sát vào người hắn. Hắn thu kiếm, trở tay ôm lấy Mundra, nhoáng cái đã ở phía sau đám xương vừa mới chui lên từ lòng đất, sau đó quét ngang kiếm, đám xương lần lượt vỡ vụn rơi lả tả trên đất.

Phụ nhân cầm khúc xương pháp trượng chắn phía trước nam nhân mặt ngựa, nhìn hắn cảnh giác.

Hayden không để ý bà ta mà kéo Mundra đến trước mặt nói: “Sau này không được che phía trước tôi”

“Là phía sau”. Mundra sửa lại.

“Hướng nào cũng thế. Em chỉ cần ở dưới sự bảo vệ của tôi là được rồi”. Hayden ôm lấy cậu.

Mundra nói: “Tôi đã nói là phải bảo vệ anh”

Hayden mỉm cười nói: “Nhưng tôi cũng rất muốn bảo vệ em, phải làm sao bây giờ?”

Mundra nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: “Chúng ta cố hết sức”

“Đã nói xong chưa?” Nam nhân mặt ngựa cắt ngang đối thoại của bọn họ một cách thô lỗ, đẩy phụ nhân ra, giận dữ nói, “Rốt cuộc là chuyện gì đây?”

Phụ nhân ấp úng không chịu nói.

Hayden nhìn ra được, trong số những người ở đây, chỉ có phụ nhân là pháp sư vong linh, mấy người kia dường như đều là kỵ sĩ. Chợt có một nữ kỵ sĩ chạy sang từ phòng bên cạnh. Cô ta vừa đi đến, phụ nhân như bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên, chỉ vào mũi cô ta mắng to: “Tiện nhân”

Hayden đột nhiên bay sạch hứng thú xem tiếp.

Bởi vì hắn đã đoán được đại khái nội dung câu chuyện.

Quả nhiên, nữ kỵ sĩ kia và phụ nhân không đếm xỉa gì tới những người có mặt ở đây bắt đầu mắng chửi lẫn nhau. Từ vẻ mặt vóc dáng cho tới tính tình cử chỉ của đối phương, hết sức cay nghiệt.

Cuối cùng nam nhân mặt ngựa nhìn không nổi, quát lớn một tiếng, cản hai người đàn bà lại, nhưng nhìn động tác của gã, quá dễ nhìn ra trái tim của gã hướng về phía nữ kỵ sĩ.

Sắc mặt phụ nhân lập tức vặn vẹo khó có thể hình dung. Bà ta nhìn bọn họ, bật ra tiếng cười âm trầm, một lúc lâu sau mới nói: “Các ngươi sẽ phải trả giá!”

Câu chuyện phát triển đến bước này, hẳn là đến hồi đại chiến nữ pháp sư vong linh và kỵ sĩ, nhưng ——

Một gã kỵ sĩ không thức thời chợt chen vào hỏi: “Có thể trước tiên nói cho ta biết, thành Dans đi thế nào không?” Nhìn hàng loạt làn đạn tất cả đều xả về đây, Hayden cực kỳ vô tội nghĩ: Không phải hắn không biết nhìn sắc mặt, là hắn lo đánh nhau xong rồi sẽ không còn người có thể trả lời câu hỏi này.

đèn ***g quả quýt

Bình luận





Chi tiết truyện