chương 43/ 121

Kỵ sĩ và ma pháp sư gia nhập truy binh ngày càng nhiều, mà Hansen bọn họ một người cũng không xuất hiện, Hayden bắt đầu lo lắng. Hắn vốn một đường tiến thẳng về trước, nhưng đi được một nửa lại quay ngược về. Nhân thủ ẩn nấp trong Blue Castle nhiều ngoài tưởng tượng, có thể Hansen và Arnold ở bên dưới gặp phải phiền phức, trước khi biết được “Monica” và Darren bị giam ở đâu, hắn nhất định lựa chọn ưu tiên bảo vệ bọn họ.

Nhưng đi xuống dưới rồi, hắn dần cảm giác được xung quanh xuất hiện khí tức vong linh. Bởi vì trước sau hắn đều đầy ắp truy binh, có vật chết vong linh nào đều bị truy binh tiện tay giải quyết, cho nên hắn không tận mắt nhìn thấy, nhưng loại lạnh lẽo âm hàn này thỉnh thoảng lại phả tới, khiến người không rét mà run.

“Hayden…”

Hắn vừa dùng đấu khí giải quyết một giáp bạc, chợt nghe phía trước có tiếng gọi trong trẻo mà yếu ớt.

“Monica?” Hayden tim đập mạnh, dùng ma pháp hệ phong gia tăng đấu khí nhanh chóng xuyên qua tiền phương trùng trùng điệp điệp, nháy mắt đã ở trước mặt Mundra.

Nàng mặc chiếc váy dài màu xanh đậm lúc chia tay, vòng tay trên cánh tay hơi cộm lên bên dưới lớp váy, mái tóc dài chấm vai bởi vì mình lao đến mà bay ra sau phất phơ. Đôi mắt đen láy mà ngay cả bầu trời đêm cũng không thể sánh bằng phủ một lớp sương nhạt nhòa, sau đó tối dần.

“Monica!” Hắn khẩn trương đỡ lấy cơ thể đột nhiên ngã quỵ của nàng, vừa tránh hỏa cầu tấn công, vừa bế ngang nàng, đến khi nhìn ngực nàng hơi phập phồng mới thở phào.

Hô hấp nhịp nhàng như vậy, hẳn là… lại ngủ rũ ra rồi?

Hayden đã quen với thói bất thình lình ngủ mất của nàng, chỉ cười cười không nói, nhanh chân chạy xuống dưới.

Hắc ám cùng quang minh giao hòa. Từng chấm từng vòng từng tia sáng giống như tôm cá nô đùa trong nước, tán loạn không ngừng. Hắc ám chính là nước, dường như đang chảy trôi, lại giống như trước sau vẫn phẳng lặng.

Không biết qua bao lâu, ánh sáng dần bất động, giống như đã đông thành băng tuyết, vẫn lập lòe sáng, nhưng dần tan biến bằng tốc độ mắt thường rất khó nhìn ra…

Nếu không phải Mundra từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn, tuyệt đối sẽ không phát hiện ra biến hóa này.

Quang minh đang tan biến?

Mundra nghi ngờ mở to mắt nhìn, sau đó cảm thấy cơ thể hơi tròng trành, tai dần nghe được âm thanh, có tiếng gió vù vù, có tiếng la hét, còn có… tiếng thở hổn hển trầm thấp.

Cậu mở mắt, đập vào tầm mắt là đường cong mềm mại của chiếc cằm Hayden.

Dường như cảm giác được đường nhìn chằm chằm, Hayden cúi đầu mỉm cười với cậu. Mái tóc vàng bởi vì chạy khắp nơi mà hơi rối, mồ hôi xen lẫn trong tóc, giống như bọt sóng bập bềnh trên mặt biển nhuộm đẫm ánh tà dương.

Mundra từ trước đến nay vẫn không thích màu vàng, ngay cả màu tóc nâu nhạt của mình cũng không thích lắm, bởi chúng quá gần màu sắc quang minh, nhưng lúc này, cậu lại cảm thấy màu vàng chói lóa như vậy làm người ta không thể rời mắt.

Bởi vậy, cậu thà rằng cố nén chán ghét, đeo lại vòng tay, chủ động làm Monica cậu đã từng tránh còn không kịp. Có lẽ, một ngày nào đó cậu nhất định sẽ nói thật, nhưng không phải trong lúc hỗn loạn như bây giờ.

“Mệt không?” Hayden đột nhiên nhảy lên.

Dưới chân hắn, một loạt băng tiễn bắn đến vèo vèo, phập phập phập mấy tiếng, cắm đến tận cuối hành lang, tường rạn nứt giống như mạng nhện.

Hayden đáp xuống, mũi chân dẫm lên tường lấy đà, lại nhanh chóng phóng về trước.

Hắn dần kéo giãn khoảng cách với truy binh phía sau. Lúc trước hắn chỉ có một mình, không thành vấn đề, nhưng hiện tại thêm “Monica”, không thể không lo lắng cho an nguy của nàng.

Đất dưới chân đột nhiên nứt toác, vết nứt giống như một con giun đất, cùng hắn lao vụt về trước.

Bên dưới, ma pháp sư hệ thổ mai phục ở đây từ trước tạo ra thông đạo trên dưới, giáp bạc lập tức theo trần nhà nứt toác nhảy lên tầng, truy kích Hayden.

Phía trước đột nhiên xuất hiện gương mặt quen thuộc.

Thân thể Hayden rung rinh, chớp mắt biến mất ngay trước mắt bọn họ.

Giáp bạc sửng sốt, tiếp tục đuổi xuống tầng.

Sau khi bọn họ bỏ đi, cánh cửa bên phải cuối hành lang hé ra một khe hở nhỏ. Hansen xác nhận bọn họ đi rồi mới đóng cửa lại.

Hayden thả Mundra xuống, nhưng vẫn để cậu dựa vào người mình, “Thấy Arnold không?”

Hansen lắc đầu nói: “Tôi tìm khắp bên dưới rồi, không thấy bọn họ, có lẽ…” Hắn dừng một chút, kịp thời nói sang chuyện khác, “Tuy nhiên tôi tìm được ma pháp trận truyền tống cậu ta nói. Tôi sẽ ở lại tìm cách cứu bọn họ. Xin nguyên soái mang theo tiểu thư Monica rời đi trước”

Hayden nói: “Ngươi nắm chắc mấy phần?”

Hansen nghe Hayden nói vậy liền biết ngài không tán thành quyết định của mình, nhưng vẫn kiên định trả lời: “Tôi sẽ hết sức”

Hayden hơi nhếch khóe miệng, không cười thành tiếng, “Đây không phải đáp án ta muốn nghe”

Hansen nói: “Ngài là trụ cột của Đế Quốc! Đế Quốc cần ngài”

Hayden nói: “Ta cũng là một kỵ sĩ, phải tuân thủ quy tắc kỵ sĩ. Quý trọng đồng bạn, giải cứu người thiện lương mắc nguy nan, dũng cảm tiến lên, vĩnh viễn không lùi”

Hansen nhìn về phía Mundra, “Vậy tiểu thư Monica thì sao?”

Hayden nói: “Ngươi mang nàng đi”

Hansen lập tức phản đối, “Tôi cũng là một kỵ sĩ”

“Như vậy đi”. Phản đối của cậu ta dường như nằm trong dự liệu của hắn, “Tung đồng xu?”

Hansen lập tức ỉu xìu, “Tôi chưa bao giờ thắng”

Hayden cười nói: “Chung quy sẽ có lúc may mắn”. Hắn lấy ra một đồng tiền vàng, tung lên, sau đó chập tay lại.

“Tôi nhất định phải ở lại!” Hansen dự định chơi xấu.

Hayden đầu hàng cất đồng tiền đi, nói:”Vậy nghĩ xem cứu thế nào đi”

Hansen do dự nói: “Tôi ở trong thành gặp Mundra”

“Mundra?” Mundra dựa vào người hắn co quắp, Hayden theo bản năng ôm lấy cậu, nhỏ giọng nói, “Lạnh à?”

Hansen nói: “Tôi vì đuổi theo gã mới kinh động binh lính trong thành. Hình như gã quen biết thành chủ, đám binh lính đều nghe gã. Sau đó gã còn triệu hồi rất nhiều bộ xương sục tìm khắp thành, tôi nghĩ, nếu muốn cứu người, trước tiên phải giải quyết gã mới được”

Hayden nói: “Ta quả thực có cảm thấy khí tức vong linh, nhưng không thấy bộ xương”

Đối với chuyện này, Hansen cũng nghĩ mãi không thông. Lúc trước rõ ràng thấy đám xương đi tới đi lui trong thành, chỉ chớp mắt đã biến mất tăm. Ban đầu hắn còn tưởng Mundra đụng Hayden, hiện tại xem ra, gã gặp có thể là Arnold? “Liệu có phải gã đã tóm được Arnold?”

Sự việc mặc dù không khớp với tưởng tượng của hắn, nhưng kết quả coi như đúng tám chín phần.

Mundra giật mình. Mặc dù vừa ngủ được một lúc, nhưng tinh thần lực tiêu hao quá độ, Quang Minh thần lực và khí vong linh lại xung động khiến cơ thể cậu một lần nữa rơi vào trạng thái cực kỳ suy yếu.

Hayden nhận thấy cậu không khỏe, bèn ôm ngang người cậu, “Như vậy dễ chịu hơn chút nào không?”

Mundra chủ động tựa đầu lên vai hắn, một tay vòng qua cổ hắn.

Loại hành vi ỷ lại này khiến tâm tình Hayden trở nên vui vẻ, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền, “Cho dù nguyên nhân là gì, mục đích của chúng ta cũng không thay đổi”

“Vâng”. Hansen ghé sát cánh cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, quay lại đã thấy Hayden đến bên cửa sổ, ló đầu ra ngoài nhìn lên trên.

Hansen bước nhanh tới bên người hắn, khẽ nói: “Ngài tính đi từ bên ngoài?”

Hayden nói: “Ta từng tới gần tầng trên cùng, ở đó canh giữ nghiêm ngặt hơn bên dưới rất nhiều, ta nghĩ trên đó hẳn là cất giấu thứ Michael tối coi trọng, tỷ như, cái mạng nhỏ của gã”

Hansen bóp khớp xương hai tay, ý chí chiến đấu bừng bừng, “Tốt! Để tôi trực tiếp giết gã!”

“Xuỵt”. Hayden cúi đầu nhìn Mundra đã chìm vào giấc ngủ.

Hansen chuyển đường nhìn, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Làm sao ngài tìm được tiểu thư Monica?”

“Gặp ở đầu cầu thang”

“Chẳng nhẽ cô ấy không gặp phải binh lính cùng bộ xương?” Hansen đưa ra thắc mắc.

Con ngươi Hayden lóe lên tia sáng, nhưng hắn không nói gì.

Hansen nói: “Tôi có một phỏng đoán nho nhỏ, đương nhiên chỉ là phỏng đoán. Ngài nói, có phải cô ấy vẫn còn liên lạc với Mundra?”

Hayden thản nhiên nói: “Vậy thì sao?”

Hansen sửng sốt.

Hayden nói: “Cô ấy và Mundra vốn là bạn. Chúng ta lấy tư cách gì ép cô ấy phải đứng về phía chúng ta? Từ đầu đến cuối, cô ấy cũng chưa từng làm chuyện gì hại đến chúng ta, không phải sao?”

Hansen do dự hỏi: “Nếu cô ấy không phải tiểu thư Monica mà là… cậu Monica, ngài có còn nghĩ như vậy?”

Hayden nghiêm mặt nói: “Đấy lại là chuyện khác”

Hansen: “…”

Ngoài cửa sổ đột nhiên sáng bừng.

Hansen vô thức tiến lên che phía trước Hayden, vẻ mặt nghiêm túc.

Ánh lửa đột ngột lao xuống từ bầu trời, rơi xuống sân luyện võ, ở đó đã tưới dầu từ trước, gặp lửa lập tức lan thành hồ lửa rừng rực. Chính giữa hồ lửa có một mô đất, bên trên đặt một chiếc ***g gỗ, ***g nhỏ hẹp, gần như chỉ đủ chứa một người rưỡi. May mà Darren và Arnold đều rất gầy, mới có thể miễn cưỡng chen chúc ở trong. Để không chạm vào vết thương của Arnold, Darren phải mở hai chân, quỳ ở hai bên sườn Arnold, nửa người trên dựa lên người Arnold, hai tay chống đất. Dù vậy, cậu vẫn có thể cảm giác được hơi thở Arnold ngày càng yếu ớt. Chảy nhiều máu vậy, có thể kiên trì đến bây giờ đã là cực hạn.

Darren cắn môi dưới, hai mắt nhìn chăm chăm khuôn mặt đã mất đi sức sống kia, trong lòng không ngừng cầu nguyện. Mặc dù cậu đã làm chuyện này vô số lần, nhưng chưa lần nào lại nôn nóng gấp gáp như lúc này.

Bên cạnh chiếc ***g, giáp vàng đứng cầm thương. Gã bất động, chỉ có ánh lửa nhảy nhót xung quanh người gã, lúc sáng lúc tối.

Bảy tám ma pháp sư lơ lửng trên đầu bọn họ, tay không ném hỏa cầu thì là đang nghịch thủy cầu, giống như gã thợ săn nhàn nhã chờ đợi con mồi.

Một bàn tay khổng lồ làm bằng bùn đất chầm chậm vươn từ bên ngoài vào trong hồ lửa. Rhodes khoanh chân ngồi trong bàn tay, trong tay cầm một chiếc loa kim loại, vẻ mặt nghiêm túc. Khi bàn tay khổng lồ tiến đến bên cạnh giáp vàng, Rhodes đã đứng dậy. Gã cầm loa gọi lớn, “Hai tên nô lệ này đã sắp chết! Nếu các ngươi còn muốn tính mạng của bọn chúng, hãy mau ra đây!”



“Đồ ngu!” Michael đứng ở tầng trên cùng nhìn xuống nhịn không được chửi nói, “Ai lại hi sinh bản thân cứu hai đứa sắp chết?” Lão mất kiên nhẫn đi vòng quanh, đột ngột trở về phòng, cầm giá nến ở trên bàn đi đến rìa ban công hung hăng ném xuống.

Thực ra không cần lão tốn nhiều sức, giá nến bằng bạc rơi từ trên cao như thế xuống, dù là kẻ nào cũng sẽ bị phang cho tóe não.

Giá nến vỡ tan bên cạnh chiếc ***g, bên chân giáp vàng, tiếng vang lanh lảnh mà chói tai, một đoạn nến gãy chầm chậm lăn đến bên chân giáp vàng.

Giáp vàng nhìn mẩu nến, chậm rãi ngẩng đầu.

Mặc dù Michael và gã cách nhau hơn hai mươi mét, nhưng lão vẫn cảm thấy hàn ý lạnh lẽo tỏa ra từ ánh mắt kia, “Thằng khốn này, nó…”

Rhodes cũng bị dọa phát khiếp, vội quát: “Các ngươi chạy không thoát đâu!” Gã vừa dứt lời, kim quang chợt lóe trước mắt, ngọn thương đâm sâu vào cơ thể gã. Gã kinh ngạc mở to hai mắt, trơ ra nhìn đôi mắt không chút sự sống của giáp vàng, “Vì… sao…”

Giáp vàng nói: “Bởi vì ngươi rất vướng chân”. Gã rút thương về, thuận tay gạt ngang, cửa ***g mở ra.

Michael và ma pháp sư của lão đều bị biến cố liên tiếp này làm cho đần người.

Ma pháp sư bay phía trên quát gã: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”

Giáp vàng không để ý đến gã, quay đầu nhìn về phía các giáp bạc đứng phía ngoài hồ lửa nói: “Các ngươi muốn cởi bộ giáp này ra không?”

Giáp bạc lặng ngắt như tờ.

Giáp vàng ngưng mắt, quát lớn: “Các ngươi muốn cởi bộ giáp này ra không?!”

Giáp bạc vẫn im lặng như trước.

Giáp vàng đột nhiên giương thương chỉ về phía Hayden và Hansen, “Người kia, là nguyên soái Đế Quốc! Là Hayden Navister! Ta hỏi các ngươi một lần nữa, các ngươi có muốn ở trước mặt ngài cởi bộ giáp này ra không?!”

Sắc mặt Michael xám đen. Lão giận dữ đấm mạnh lên lan can ban công, run giọng nói: “Giết…”

“Có!”

Tiếng hét bằng cả sinh mệnh của các giáp bạc át đi tiếng nói của Michael, ngay cả hai ma pháp sư sát bên cạnh Michael cũng không rõ lão nói gì.

“Công bằng, cảm thông, dũng cảm, khoan dung, chân thành… Đã quá lâu, chúng ta quên mất đã quá lâu! Khi Michael dùng vũ lực bắt chúng ta khuất phục, chúng ta đã khuất phục. Khi gã dùng tiền tài mê hoặc chúng ta, chúng ta đã khuất phục. Khi gã dùng bộ giáp ô nhục này tròng lên người chúng ta, để chúng ta trở thành tay sai của gã, chúng ta đã khuất phục! Chúng ta kéo dài hơi tàn mà sống, chẳng nhẽ chỉ vì sinh tồn thôi sao? Chẳng nhẽ không phải vì chờ đợi thời khắc chứng minh chúng ta vẫn là kỵ sĩ vẫn có tư cách xưng là kỵ sĩ sao? Hiện tại chính là lúc. Hayden ở đây, hãy để ngài minh chứng cho chúng ta! Nhìn chúng ta làm rạng rỡ quy tắc kỵ sĩ, dùng máu tươi của chúng ta, dùng tất cả những gì chúng ta đã đánh mất và bị cướp đoạt! Bảo vệ người bị ức hiếp, bảo vệ đạo đức bị giày xéo và xâm phạm, bảo vệ tinh thần kỵ sĩ vĩnh viễn không nói chiến bại không nói lùi bước!”

Đáp lời gã, là âm thanh so với ban nãy càng vang dội càng khiến trời rung đất chuyển ——

“Phải!”

.

Bình luận





Chi tiết truyện