Thân mình Rhodes hiển nhiên mặc không vừa quần áo của Mundra, nhưng rốt cuộc lại cho hắn một gợi ý.
Lần nữa đi ra, Rhodes cân nhắc mãi rốt cục mặc áo bào pháp sư vong linh, áo choàng thùng thình bao hơn phân nửa gương mặt hắn, chỉ lộ ra miệng và cằm, âm trầm tăm tối, quá phù hợp với thân phận vong linh pháp sư.
Hắn mặc một thân quần áo này đi trên đường, cả người không được tự nhiên, luôn bị vây trong trạng thái đề phòng, một khi có kỵ sĩ hoặc ma pháp sư tới gần, sẽ nắm chặt cốt trượng trong tay.
Cùng mặc như vậy, Mundra thản nhiên như đang đi dạo trong vườn sau nhà mình, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh hãi của người trên đường.
Hai người một trước một sau đến cửa nghiệp đoàn ma pháp. Rhodes khẩn trương giữ chặt Mundra, “Ngươi suy nghĩ kĩ chưa?”
Mundra đáp: “Vẫn luôn rất kĩ.”
Rhodes nói: “Nơi này chỉ là một trấn nhỏ xa xôi, cho dù toàn bộ ma pháp sư và kỵ sĩ đến chúng ta cũng có thể chạy trốn. Nhưng đến Fariel, rời đi sẽ không dễ dàng đâu.”
Mundra hỏi: “Tại sao phải rời đi?”
Rhodes bị hỏi đến sửng sốt, lúng ta lúng túng: “Ý ta nói nếu đó là bẫy. Ngươi biết đấy, nghiệp đoàn ma pháp là nghiệp đoàn ma pháp, đế quốc là đế quốc.”
Mundra nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Tôi đi trước, ông đến sau.”
Rhodes nói: “Thầy ngươi chỉ làm tổng cộng hai quyển trục triệu hoán, một quyển cho Kastalon II, quyển còn lại ta dùng một khối vu thi cấp tám đến đổi. Đừng quên, dùng quyển trục rồi ngươi phải làm cho ta một chuyện, cho nên trước khi ngươi hoàn thành yêu cầu của ta, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.”
Mundra hỏi: “Ông muốn tôi làm chuyện gì?”
Rhodes đáp: “Bây giờ ta còn chưa nghĩ ra, để đó đã.”
“Ừ.” Mundra nói xong, xoay người đi nghiệp đoàn ma pháp.
Rhodes muốn giữ cậu, đến nửa đường lại rút tay về, đứng ở cửa rối rắm do dự năm sáu phút mới khẽ cắn môi, vọt vào nghiệp đoàn ma pháp.
Không biết Ciro và Bradley thỏa thuận thế nào, khiến nghiệp đoàn ma pháp sửa lại lập trường trong quá khứ, đồng ý cho pháp sư vong linh sử dụng ma pháp truyền tống trận.
Vị ma pháp sư tiếp đãi Rhodes cố gắng duy trì thần sắc bình tĩnh, nhưng ánh mắt liên tục quét tới đã bán đứng nội tâm tò mò của y. Dù sao, so với pháp sư vong linh trẻ tuổi vừa rồi, pháp sư vong linh này nhìn qua thần bí âm trầm hơn nhiều lắm, càng phù hợp với hình tượng vong linh pháp sư trong suy nghĩ của mọi người.
“Xin hỏi ngài muốn đi đâu?” Ma pháp sư lễ phép hỏi.
Rhodes đáp: “Fariel.”
Ma pháp sư nói: “Được. Phiền ngài trả một kim tệ.”
Rhodes lấy một kim tệ đưa cho y. Hắn chưa từng nghĩ đến, đời này mình có thể lấy thân phận pháp sư vong linh quang minh chính đại sử dụng ma pháp trận của nghiệp đoàn ma pháp.
Ma pháp sư dẫn hắn vào ma pháp trận.
Tim Rhodes đập thình thịch, sợ nháy mắt sau, mình sẽ xuất hiện trong một cái ***g sắt thật lớn, bị chờ đợi bởi đủ loại hình cụ. Đúng lúc tim của hắn nhảy tới cổ họng, sắp chui ra ngoài, bạch quang chợt lóe, bọn họ xuất hiện tại một ma pháp trận khác.
Cảnh sắc xung quanh hắn rất quen thuộc.
Hai bức bích họa xấu hoắc bôi bôi xóa xóa – xuất phát từ bút tích của hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp Bradley, cột trụ màu xám đối xứng trái phải, còn có tứ đại nguyên tố điêu khắc trên trần nhà.
“Đến rồi.” Ma pháp sư dẫn hắn tới nhỏ giọng nhắc nhở.
Bên cạnh còn có một chuỗi người dài sử dụng ma pháp trận.
Rhodes lấy lại tinh thần, ra khỏi ma pháp trận, một đường hướng về phía cửa lớn. Đến cửa, phát hiện Mundra đang ngồi trên xe ngựa vừa thuê chờ hắn. “Ai nói ta nhất định sẽ đến?” Hắn đến bên cạnh xe không cam lòng hỏi.
Mundra đáp: “Cái này không cần phải nói.”
“…”
Để tiếp đãi pháp sư vong linh, Ciro đặc biệt mở một nhà khách dành riêng cho họ, cách hoàng cung không xa, ban đầu là biệt thự của gia tộc Dana.
Biệt thự không lớn, từ ngoài cửa có thể nhìn thấy phòng ốc trắng tinh và binh lính san sát.
Xe ngựa vừa đến cửa biệt thự, phu xe liền vội vàng nhảy xuống chạy đến chỗ binh lính cảnh vệ viết hóa đơn chứng minh, sau đó dùng cái này đi lĩnh thưởng. Đây là biện pháp đầu tiên để cho bình dân vượt qua sợ hãi với pháp sư vong linh, cũng có thể đánh mất nghi ngờ của pháp sư vong linh với pháp lệnh của đế quốc.
Mundra xuống xe trước, Rhodes ngây người một lát mới xấu hổ xuống xe.
Đối với Fariel, Rhodes rất quen thuộc, thậm chí ngay cả biệt thự này hắn cũng đã tới hai lần. Khi đó, hắn là ma pháp sư cung đình, đi đến đâu đều được người tôn kính, lần thứ hai về tới đây, đã là tâm tình khác hẳn.
“Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, tên ta không phải Rhodes, là Deroh.” Rhodes lo lắng dặn dò.
Mundra gật đầu, cất bước đến biệt thự.
Binh lính đã tập thành thói quen với pháp sư vong linh không ngừng tới cửa, nhìn thấy bọn họ cũng không kinh ngạc gì, chỉ phân công một binh sĩ dẫn bọn họ vào trong.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, vào trong phòng liền thấy mát mẻ.
Mundra kéo mũ áo choàng, lộ ra một gương mặt trắng nõn gầy yếu.
Anh lính trộm liếc mắt đánh giá cậu, tròng mắt lóe ra tò mò và kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ lần này tới lại là một thiếu niên nhìn có vẻ yếu ớt như vậy.
Hành động của Mundra khiến Rhodes không tự chủ được lôi kéo áo choàng, che mặt mình kín càng thêm kín.
Bọn họ theo anh ta vào một gian phòng làm việc.
Anh lính gõ cửa báo cáo, sau đó được cho phép vào cửa.
Anh ta đứng sang bên, mở cửa giúp bọn họ.
Bên trong là một phòng khách bình thường. Hai ghế sô pha bày đối diện, còn có một thanh niên đeo bội kiếm. Nhìn tư thế anh ta ngồi, hiển nhiên là một kỵ sĩ xuất thân cao quý được huấn luyện nghiêm chỉnh.
“Hoan nghênh đến Fariel.” Thanh niên đứng lên, mỉm cười hành lễ kỵ sĩ, “Ta là đội trưởng đội thị vệ của hoàng hậu, Keane.”
Mundra bước vào phòng, gật đầu: “Ta là Mundra.”
Tươi cười của Keane ngưng lại, “Tên của ngài nghe rất quen tai, nếu ta không nhớ lầm, hẳn đây không phải lần đầu tiên ngài tới Fariel.”
Mundra đáp: “Lần thứ ba.”
Keane nói: “Ta nghĩ hẳn là ngài có quen biết viện trưởng Olivia.”
Mundra nghiêng đầu sang bên: “Không tính quá quen biết.”
Dễ chừng là đúng chóc rồi.
Keane không ngờ mình ngồi mốc vài ngày đã được hội ngộ đại nhân vật trong giới pháp sư vong linh. Nghĩ đến nguyên soái Hayden trước đó vì cậu mà tạm thời bị cách chức kiểm điểm, anh ta không tự chủ được nhìn nhiều hơn vài cái. Đối với đế quốc hiện nay, Mundra là vị pháp sư vong linh nổi tiếng nhất, mỗi lần cậu xuất hiện đều đi kèm với một tin tức oanh oanh liệt liệt. Tỷ như công kích học viện ma pháp hoàng gia, tỷ như bị đế quốc truy nã, lại tỷ như khi bị Quang Minh thần hội trói trên đài hỏa hình, được nguyên soái Hayden liều chết cứu giúp.
Pháp sư vong linh đầy màu sắc truyền kỳ như thế nhìn qua lại giống như một thiếu niên suy dinh dưỡng.
Trong lòng anh ta hơi thất vọng.
Mundra giới thiệu Rhodes phía sau, “Ông ta là Deroh.”
Keane mỉm cười: “Cũng hoan nghênh ngài đã đến, Deroh các hạ.”
Rhodes gật đầu, không dám mở miệng. Keane không giống Hayden hàng năm lĩnh quân đánh giặc bên ngoài, bọn họ chẳng những đã gặp mặt mà còn nói chuyện với nhau không chỉ một lần
Keane hỏi: “Không biết các ngài định gia nhập quân đoàn pháp sư vong linh đối phó với phệ hồn thú, hay định cung cấp tin tức về pháp sư vong linh tấn công thành Mael?”
Mundra đáp: “Ta muốn trông thấy người bị hao hết tinh thần lực kia.”
Vu thi, kỵ sĩ vong linh, thậm chí vu yêu đều bị khống chế bằng tinh thần lực, cho nên đối với tất cả các sự tình có liên quan đến tinh thần lực Mundra đều rất tò mò. Ma pháp sư hao hết tinh thần lực tuy cậu từng nghe qua, nhưng chưa từng thật sự gặp mặt. Bởi vì một khi tinh thần lực của ma pháp sư hao hết, chờ đợi bọn họ chỉ có tử vong, chưa từng có phương thức đóng băng để bảo tồn.
Cậu rất ngạc nhiên.
Ánh mắt Keane sáng lên. Nếu thiếu niên trước mắt thật sự là Mundra trong truyền thuyết, vậy cậu chắc chắn là người cường đại nhất trong tất cả pháp sư vong linh anh ta từng gặp, cũng là người có hy vọng cứu được Audis nhất.
“Ta nghĩ rất nhanh thôi chắc ta có thể cùng tham gia yến hội với Audis được rồi. Ta mang hai vị về phòng nghỉ ngơi trước.” Keane dừng một chút, đầy thâm ý nhìn về phía Mundra, “Ngài còn có yêu cầu gì không?”
Mundra nhìn lại, lát sau nói: “Không có.”
Bình luận
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1