chương 23/ 121

Cánh cửa được khép lại nhẹ nhàng, rèm cửa sổ che mất nửa phần dương quang, gian phòng mờ mờ tối.

Hayden nhíu mày. Hắn nhớ ngày hắn nhận được tin tức phụ thân bỏ nhà đi liều mạng gấp gáp trở về, cũng ở trong gian phòng nhập nhoạng như thế này nhìn mẫu thân ngồi trên ghế tựa. Vẻ mặt bà lúc đó cũng bình tĩnh như bây giờ, lời đồn ồn ã bên ngoài đều không liên quan đến bà.

Hiện tại, phu nhân Nicole vẫn ngồi trên chiếc ghế đó. Chỉ là chiếc ghế không còn hướng về bên trái mà đã đổi thành hướng về bên phải, trong bình hoa lúc đó không phải hoa tulip đại biểu cho dòng họ Navister, mà là hoa hồng loài hoa phu nhân Nicole yêu thích.

“Con biết chuyện này, là từ hai năm trước”. Hayden đứng cạnh cửa, sống lưng thẳng tắp, bộ dáng cẩn trọng hoàn toàn trái ngược với khi nói chuyện cùng Anita, “Anita mang tin tức đến, bọn họ đang ở thành Mael”

Ngón tay phu nhân Nicole đặt trên đùi từ từ xiết vào rồi lại thả lỏng.

Người đàn ông ấy, đã từng trao cho bà hẹn ước cùng hồi ức đẹp đẽ nhất trên thế gian này, đồng dạng, gã cũng để lại cho bà lời tạ lỗi cùng kết cục tàn nhẫn nhất trên thế gian.

Mấy năm nay, chỉ khi Hayden trở về đế đô bà mới trở lại căn nhà tràn ngập ký ức này, nghe những lời thì thầm rủ rỉ về sự phản bội. Những khi khác, bà càng nguyện ý ở lại trấn nhỏ giản dị chất phác, không có dòng họ Navister mang đến cho bà vinh quang cùng nhục nhã, không có những ánh mắt thương hại châm chọc hiếu kỳ, càng không có câu chuyện về tình yêu và phản bội kia!

“Mẫu thân. Người”, Hayden dò hỏi, “Muốn đi tìm ông ấy không?”

“Không!” Phu nhân Nicole bật thốt.

Bà không muốn đi tìm gã. Thậm chí thà rằng sinh mệnh bà vĩnh viễn không có người này!

Phu nhân Nicole xúc động mãnh liệt, những ký ức tưởng chừng đã quên mất từng đoạn từng đoạn lại sống dậy, vương vấn tâm trí, gạt đi không được! Bà hít một hơi thật sâu, đứng dậy, mở cửa sổ, tránh cho khỏi ngạt thở.

Thật lâu sau.

Chí ít đối với Hayden và phu nhân Nicole mà nói, lâu tựa một năm.

Phu nhân Nicole mở lời, “Ta cảm kích hắn cho ta đứa con đáng kiêu ngạo và yêu thương nhất trên đời này, ta tán thưởng hắn… Hắn dũng cảm vì tình yêu trả giá tất thảy, nhưng, ta không thể tha thứ cho hắn vì những thương tổn cùng sỉ nhục mà hắn gây cho ta. Vĩnh viễn không!”

Ba chữ cuối cùng vang vọng hùng hồn, tựa như một con dao găm cắm vào chính giữa câu từ, khiến cho những từ khác trở nên mờ nhạt.

Hayden chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng vòng ôm bờ vai bà.

Phu nhân Nicole tựa đầu lên vai hắn. Bà khóc trong im lặng, gắng sức không để nước mắt ướt nhòe, “Ta không thể cướp đoạt quyền hưởng thụ tình cảm cha con của con và hắn. Nếu như nói, chuyện này con có gì sai, thì đó là đã mang Anita về đây”

Hayden im lặng nhìn bóng hình mờ nhạt tới chẳng thể nhận ra của phu nhân Nicole phản chiếu trên cánh cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Mẹ yên tâm, ngày mai cô ấy sẽ rời khỏi đây”

Phu nhân Nicole khẽ sụt sịt, nín khóc cười nói: “Tiếng la hét gào rú của cô ta ở hành lang ta vẫn nghe rất rõ”

Hayden cười nói: “May mà nhà chúng ta không có khách mời khác, nếu không con có thể sẽ trở thành người đàn ông độc thân già nhất ở đế đô rồi”

Phu nhân Nicole nói: “Ai nói nhà chúng ta không có khách mời khác? Ta đã mời Monica đến”

Hayden ngẩn ra nói: “Cô ấy chưa về?” Hắn biết Monica đến đây, nhưng cho rằng nàng đã về rồi.

“Ta định giữ cô ấy ở lại đây một đêm. Con không thấy bộ dạng Anita phát điên phát dại thét vào mặt cô ấy, cực kỳ kinh khủng. Ta không muốn bởi vì vậy mà Monica có ám ảnh đối với dòng họ Navister. Cho nên con nhất định phải dành ra chút thời gian tới xoay chuyển suy nghĩ của cô ấy”

Hayden cười khổ nói: “Trước mặt cô ấy, thét trả Anita, để cô ấy hiểu kỳ thực Anita không hề đáng sợ?”

Phu nhân Nicole nói: “Ta không ngại. Nếu như vậy có thể khiến cô ấy có hảo cảm với con”

Hayden kinh ngạc nhìn bà nói: “Con tưởng người vừa ý mẹ là tiểu thư Mona… Tiểu thư Caroline? Hay là tiểu thư Jessica?”

Phu nhân Nicole nói: “Các cô ấy đều thất bại trước thử thách Anita. Monica thì khác, cô ấy biểu hiện rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói, rất hờ hững. Ta rất tán thưởng, phu nhân tương lai của nguyên soái đế quốc nhất định phải gặp nguy không loạn”

Hayden cười nói: “Được rồi. Con nghĩ con phải đi gặp phu nhân tương lai của con đây”

Phu nhân Nicole nhìn hắn xoay người muốn đi, vội hỏi: “Con định đi hai tay không?”

Hayden lùi lại vài bước, vươn tay nhấc lên một bông tulip màu tím, đặt dưới mũi ngửi, cười nói: “Hi vọng cô ấy sẽ thích”

Phu nhân Nicole nói: “Thêm một câu cầu hôn thế nào?”

Hayden bật cười nói: “Người muốn hù dọa cô ấy hay là hù dọa con vậy?”

Phu nhân Nicole nói: “Ta chỉ muốn mình có chút kinh hỉ thôi mà”

Hayden nháy mắt với bà, cười hì hì đi ra ngoài, “Khi nào sinh nhật sáu mươi tuổi của người, con sẽ cân nhắc tới chuyện này”

Mundra ở trong gian phòng ngay sát phòng Hayden. Kỳ thực gian phòng này cũng không thể tính là phòng dành cho khách, đây là căn phòng phu nhân Nicole chuẩn bị cho đứa con thứ hai của bà, chỉ là nguyện vọng này không thể đạt thành.

Hayden nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó phát hiện cánh cửa đã bị gõ mở.

“Tiểu thư Monica?” Hắn khẽ gọi.

Góc mở của cánh cửa vừa vặn đối diện với giường, cho nên hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng nàng đang nằm trên giường, để lộ lưng trần.

Hayden lại gọi hai tiếng, sau khi phát hiện nàng vẫn không đáp lại, nhịn không được đi vào.

Xem ra nàng không tức giận.

Hayden có chút lo lắng, tiến đến bên giường, cúi đầu gọi.

Căn cứ nhịp hô hấp đều đặn của Mundra, nàng chỉ là đang say ngủ.

Đã sớm được lĩnh giáo chấp nhất của nàng đối với giấc ngủ Hayden âm thầm thở phào, quay đầu đi tìm lọ hoa. Đây chẳng phải chuyện khó khăn gì, bởi vì hầu như gian phòng nào phu nhân Nicole cũng đặt một lọ hoa, ngoại trừ nhà kho.

Hayden cầm lọ hoa lên nhìn vào bên trong, sau đó bỏ hoa xuống, nâng bàn tay, một quả cầu nước trong suốt chầm chậm ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn. Hắn trút thủy cầu vào lọ, cắm hoa vào, hài lòng mang chiếc lọ đi tới bên giường, mỉm cười với Mundra đã mở mắt, “Buổi trưa tốt lành. Tiểu thư Monica”

Mundra kích động ngồi bật dậy. Động tác lớn như vậy khiến chiếc váy khó khăn lắm mới bấu víu được trên thân thể gầy trơ xương của cậu rũ xuống một khoảng ở đằng trước, để lộ nửa phần ngực. Bởi vì thân thể cậu nghiêng về phía trước, cho nên từ trên cao nhìn xuống, điểm nhô lên ấy cực kỳ rõ ràng.

Mặc dù Hayden lập tức quay đi, nhưng hắn thừa nhận, cái gì hắn cũng thấy hết rồi.



Màu hồng phấn dễ thương, hắn thích. Lần đầu tiên hắn biết, hóa ra con gái cũng có… ngực phẳng như vậy. Nhớ tới dáng vóc gầy trơ xương, hắn nghĩ mình phải bảo đầu bếp tối nay làm thêm chút thịt, còn có sữa tươi gì đó.

Mundra dường như hoàn toàn không ý thức được lý do hắn quay đi, mắt nhìn chòng chọc lưng hắn nói: “Anh là ma pháp sư?”

Hayden nghĩ rằng nàng đã mặc lại y phục, đang tìm một đề tài vợi bớt xấu hổ, liền quay lại nói: “Đúng… ấy, vậy”. Bởi vì Mundra ngẩng đầu, hắn cúi đầu, cho nên hắn buộc phải thừa nhận, nửa còn lại hắn cũng thấy rồi.

“Em không chỉnh lại y phục à?” Hayden hỏi.

Bao nhiêu chú ý Mundra đều đã đặt cả vào niềm vui bất ngờ hắn là ma pháp sư. Thân thể cậu không tự chủ nhích về trước, hai mắt tỏa ra tia sáng nóng rực. “Ma pháp sư hệ thủy?”

Hayden rốt cuộc không chịu nổi, vươn tay chỉnh lại y phục cho cậu.

Mundra không kiên nhẫn hai vai run lên, “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi”

“Đúng vậy”. Hayden lưu luyến thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói, “Chính xác, là ma võ song tu”



Ma võ song tu?!

Trong ngực Mundra có một ngọn lửa dần bốc cao!

Ma võ song tu trong truyền thuyết!

“Anh cấp mấy?” Mundra kiên trì hỏi.

Hayden cũng không phải rất sẵn lòng trả lời vấn đề này, thuận miệng nói: “Có lẽ, cao hơn tiêu chuẩn bình quân một chút”

“Cả hai đều thế?” Mundra cẩn thận xác nhận lại.

“Có thể nói như vậy”. Trong mắt Hayden chầm chậm hiện lên chút ý suy xét. Lại nói tiếp, dường như đây là lần đầu tiên tiểu thư “Monica” cảm thấy hứng thú như thế đối với một chuyện ngoài Hydeine. Chẳng nhẽ… Nàng quyết định vứt bỏ tơ tưởng Hydeine, quay sang nhào vào lòng mình.

—— Nghe ra, đây quả là một quyết định sáng suốt.

Hayden vừa mới bày ra dáng tươi cười, đã bị Mundra đột nhiên bổ nhào tới làm cho kinh hãi. Hắn trở tay ôm lại nàng, thụ sủng nhược kinh trước nhiệt tình bất ngờ này.

Mundra miệt mài ve vuốt thân thể hắn.

Hayden ban đầu còn có chút dè dặt, tuy nhiên… Nếu ở đây không có ai khác… Hayden quyết định hi sinh một chút, buông cánh tay cản trở nàng.

“Anh là của tôi thì tốt rồi”. Mundra vừa sờ vừa lẩm bẩm nói.

Hayden: “…” Đây là… bày tỏ?



Bình luận





Chi tiết truyện