Giữa hội trường đặt một cái đài hình tròn, phía trên phủ kín củi gỗ.
Cách hình đài không xa có vài lều trại, các quý tộc Sangtu ngồi trong lều khoan thai ăn hoa quả điểm tâm, hưng trí bừng bừng thảo luận một màn sắp phát sinh.
Khi Nicolas theo Hayden vào lều, gã cảm thấy rõ ràng tiếng ồn ào chung quanh lập tức bị tiếng ồ ồ hít thở của mọi người nhấn chìm. Các quý tộc đang lười biếng giật mình tỉnh lại, sôi nổi đứng dậy chào hỏi Hayden. Nhất là các quý phu nhân và tiểu thư quý tộc, chen chúc tới như ong thấy mật.
Hayden lễ phép đáp lại từng người.
Nicolas đang âm thầm hâm mộ diễm phúc của hắn, đột nhiên cảm thấy bả vai bị siết chặt, lập tức bị đẩy lên một bước, đứng giữa các quý phu nhân và tiểu thư. Gã mờ mịt quay đầu nhìn, đã thấy Hayden mỉm cười: “Nicolas, không phải ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi về Sangtu sao? Ta nghĩ các phu nhân và tiểu thư xinh đẹp trí tuệ đây nhất định đều thích trả lời.”
Nicolas sửng sốt xong, Hayden đã thoát thân, ngồi xuống một vị trí trong góc. Sau khi Hayden ngồi xuống liền cầm lấy quyển sách, nương theo ánh lửa trong lều chăm chú đọc. Cự tuyệt rõ ràng như vậy khiến cho các phu nhân và tiểu thư quý tộc không thể không dừng chân, có lệ chạy về bên Nicolas.
Sau khi biết thân phận tướng quân của Nicolas, sắc mặt các nàng thoáng tốt hơn, có điều các phu nhân vẫn rời đi rất nhanh, để các tiểu thư ở lại tiếp tục thăm dò những vấn đề muốn hỏi.
Nicolas nhanh chóng dung nhập vào cuộc nói chuyện, ngay cả khi Meron vào lều cũng không phát hiện, bị tiểu thư quý tộc trước mặt nhắc nhở mới xoay người lại.
Meron hiển nhiên không muốn quấy rầy người khác. Ánh mắt ông ta từ đầu đến cuối chỉ nhìn Hayden chằm chằm, cũng không có ý chào hỏi những người khác, cảnh này khiến cho các quý tộc muốn mở lời đều rụt trở về.
Hayden như thể cảm giác thấy ngẩng đầu lên.
Meron nói: “Thật cao hứng rất nhanh như vậy đã lại gặp mặt.”
“Đúng vậy.” Hayden mỉm cười, “Mỗi lần nhìn thấy ông, tâm tình ông đều rất tốt.”
Meron cười: “Bởi vì Quang Minh chiếu rọi lục địa.”
Hayden nói: “Trời đã tối rồi.”
Meron đáp: “Nhưng trong tâm tưởng của ta, quang minh vĩnh hằng.”
Hayden thu sách đứng lên: “Cho nên ông định thuyết phục ta gia nhập kỵ sĩ đoàn thần thánh sao?”
Ánh mắt Meron gắt gao bám từng cử động của hắn, “A. Ta còn chưa chuẩn bị tốt để chịu đựng lửa giận của Ciro bệ hạ. Ta tới đây chỉ vì một kiện lễ vật.”
Hayden nhớ tới lễ vật Nicolas thu được, lại cười: “Sự hào phóng của Quang Minh thần hội khiến ta không thể không nghiêm túc cân nhắc đến khả năng gia nhập kỵ sĩ đoàn thần thánh.”
“Không không.” Meron lắc đầu, “Lễ vật này cũng không phải đến từ Quang Minh thần hội. Trên thực tế, ừm, có lẽ chúng ta nên tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.”
Hayden nhìn sắc mặt ông ta, mơ hồ đoán ra gì đó, tươi cười trở nên phiêu hốt, “Được.”
Quý tộc Sangtu nhìn bọn họ một trước một sau rời khỏi lều, đi về phía xa, đều tò mò truy hỏi Nicolas chuyện gì xảy ra.
Nicolas cười khổ, chỉ sợ gã còn biết ít hơn họ. Chí ít các quý tộc còn giới thiệu ông một câu tôi một câu, còn gã đâu có biết vị mập mạp mặc áo bào trắng chính là tư tế quang minh cấp bảy địa vị gần với giáo hoàng và tư tế cấp thần của Quang Minh thần hội đâu.
Quý tộc Sangtu thấy không thể moi được tin tức gì từ miệng gã, rất nhanh lui ra, ngay cả các tiểu thư quý tộc đang vây quanh hình như cũng bất mãn với che che dấu dấu của gã.
Nicolas chỉ có thể xám xịt ngồi vào chỗ.
Ấn tượng về Sangtu trong đầu gã biến thành đường parabol, từ thấp lên cao, từ cao xuống thấp.
Meron rất quen với nơi này, nhanh chóng tìm được một góc không bị người quấy rầy.
Hayden thấy ông ta dừng bước, đang muốn mở miệng thì thấy ông ta đeo găng tay, lấy một khối vu thi màu lục từ túi không gian ra. Toàn thân vu thi cứng còng đứng thẳng giữa hai người. Ánh trăng chiếu xuống người nó, nổi lên một tầng bóng loáng.
Hắn cảm thấy mũi có chút chua xót, nhịn không được xoa xoa.
Từ khi bắt đầu lấy vu thi ra, Meron vẫn chú ý đến hắn, đáng tiếc ánh sáng u ám khiến ông ta không thể đoán được chính xác cảm xúc trong mắt Hayden.
“Còn có cái này.” Meron đặt bàn chải và cái chai trên mặt đất, sau đó cởi găng tay đưa cho hắn, “Cậu ta nói ba tháng phải bảo dưỡng một lần.”
Lúc này Hayden đã hoàn toàn thu hồi cảm xúc. Hắn nhận lấy găng tay, bỏ chai và bàn chải trên mặt đất vào túi không gian, sau đó là phụ thân, cuối cùng cởi găng tay, làm như không có việc gì nhìn ông ta: “Chỉ có vậy?”
Meron nói: “A, còn có một câu, tuy cá nhân ta không quá đồng ý, nhưng cậu ta cho rằng đây là một vu thi rất tốt, hy vọng anh có thể cất kỹ.”
Hayden hỏi: “Đó là câu cuối cùng?”
Meron đáp: “Nếu anh biết cậu ta đủ lâu, sẽ pháp hiện cậu ta mắc bệnh chung của đại đa số pháp sư vong linh – trầm mặc ít lời.”
“Cho nên, em ấy hôm nay chính là pháp sư vong linh phải nhận hỏa hình?” Hayden lạnh nhạt.
Meron nói: “Đúng vậy.” Nhìn vẻ mặt Hayden, ông ta đột nhiên cảm thấy có lẽ giáo hoàng không nên đồng ý đem khối vu thi này cho Hayden. Còn nhớ rõ khi giáo hoàng đề xuất với Hayden tại Tây Côi Mạc, lúc ấy cái nhìn của ông ta giống với giáo hoàng, nguyên soái đế quốc Hayden tuyệt đối không có khả năng công nhiên đối địch với Quang Minh thần hội vì một pháp sư vong linh, lúc trước hắn làm vậy chỉ vì pháp sư vong linh có trong tay di thể phụ thân. Nhưng hiện tại ông ta không thể khẳng định chắc chắn. Tuy biểu tình của Hayden rất lãnh tĩnh, thậm chí lãnh tĩnh đến tàn khốc, nhưng trong lòng ông ta vẫn có chút bất an, nó giống như sự tĩnh mịch đến ngột ngạt khiến cho người hít thở không thông trước cơn giông bão.
May mắn, hai mươi phút nữa hỏa hình sẽ bắt đầu. Ông ta không biết giáo hoàng có tính đến khả năng xấu Hayden làm gì đó không, nhưng cho dù không tính đến cũng không sao, nơi này là đại bản doanh của Quang Minh thần hội, dù Hayden muốn làm gì cũng không thành công. Nghĩ vậy, ông ta lại cảm thấy cái nhìn của mình với Hayden có chút buồn cười. Vị này dù sao cũng là nguyên soái Kanding đế quốc, tâm phúc hoàng đế tín nhiệm nhất.
Hayden bỏ găng tay vào túi không gian, “Cám ơn ông đã đưa tới cho ta phần lễ vật dị thường trân quý này.”
Meron bóng gió ám chỉ: “Mặc dù là việc tư của ngài, có điều là một tư tế Quang Minh, ta vẫn muốn cho ngài một đề nghị từ đáy lòng. Người chết không thể sống lại, cho dù giữ lại di thể cũng chỉ khiến cho người thương nhớ, đặt di thể tại Quang Minh mới là phương thức đạt được giải thoát tốt nhất.”
Khóe miệng Hayden giương lên, “Cám ơn lời khuyên của ngài.”
“Không, đây chỉ là một đề nghị.” Meron nói xong, hơi cúi người, để lại không gian yên lặng cho hắn.
Khóe miệng Hayden chậm rãi hạ xuống, chân phải không ngừng gõ trên mặt đất.
Hắn biết bây giờ là thời điểm cần lãnh tĩnh nhất, bất luận về công hay về tư, nhưng thời gian gấp gáp và lo lắng trong lòng khiến cho tư duy của hắn hỗn loạn đến cực điểm. Nếu đặt đế quốc và Mundra lên cán cân, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn vế trước, đây là sứ mệnh quân nhân, cũng là trách nhiệm của quý tộc Kanding đế quốc. Nhưng hiện tại đế quốc vẫn chưa gặp nguy hiểm và Mundra sắp bỏ mạng. Có lẽ, hắn có thể nghĩ ra một biện pháp thích đáng.
Ánh lửa đột nhiên sáng lên nơi rẽ vào đường nhỏ.
Tuy rằng chỉ lờ mờ nhìn thấy ánh lửa, cũng có thể tưởng tượng bộ dáng thiêu đốt như Hỏa Diệm Sơn.
Tâm Hayden bỗng nhiên được xác định.
Thật kỳ quái, sau khi biết pháp sư vong linh kia là Mundra, điều suy nhất hắn suy nghĩ đến là làm thế nào cứu cậu, mà không phải có cứu cậu hay không, hay là tại sao phải cứu.
Vì sao?
Hayden ý thức được vấn đề này có thể sẽ càng khó có đáp án hơn việc làm thế nào cứu Mundra, cho nên hắn không muốn tìm đáp án vội mà tạm thời đặt nó dưới đáy lòng.
Lửa càng đốt càng vượng.
Mundra bị Soffila áp giải, chậm rãi từ Quang Minh thần điện đi ra, sau đó đến bên hình đài trong tiếng kinh hô của quý tộc Sangtu.
Khí nóng của lửa không ngừng phất qua mặt cậu.
Mundra đột nhiên nheo mắt.
Phân thân của giáo hoàng thình lình xuất hiện giữa không trung, dù là ảo ảnh nhưng càng có thể khiến cho người ta cảm ứng được cỗ thần lực Quang Minh thánh khiết kia hơn cả người thật.
Các quý tộc Sangtu và đại biểu Shamanlier vừa mới tới nhao nhao đứng lên.
Giáo hoàng nói: “Nữ thần nguyện ý khoan thứ cho mỗi kẻ lạc đường biết quay đầu. Mundra, ngươi có nguyện ý sám hối cho lỗi lầm của mình không?”
Mundra không phản ứng, vì cậu như đang nhìn thấy thân ảnh Hayden ẩn hiện sau ánh lửa.
“Ngươi vẫn chấp mê như trước sao?” Giáo hoàng thở dài.
“Nếu vậy, tôi hy vọng giáo hoàng bệ hạ có thể giao cậu ta cho Kanding đế quốc xử trí!” Giọng nói của Hayden đột ngột chen vào tiếng thở dài.
Bình luận
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1