chương 102/ 121

Ánh mắt Frank khẩn trương nhìn chằm chằm cái lọ hói đầu, nhỏ giọng hỏi: “Khi nào cậu ấy có thể trở về?”

Rhodes đáp: “Có lẽ chúng ta nên ở trong này đốt lửa dựng lều trại từ từ mà chờ?”

Mundra gật đầu: “Được.”

Frank lo lắng, “Sẽ rất lâu sao?”

Mundra đáp: “Thầy lớn tuổi, tay chân chậm chạp.”

– không cần dùng cách này kích thích ta. Đôi khi ta thực hoài nghi không biết mi có đúng là học sinh của ta hay không nữa!

Lão Mundra sâu sắc tức giận với thái độ tay ngoài dài hơn tay trong của cậu.

Mundra nói: “Nhìn vào tên của con, chắc chắn là đúng rồi.”

Bọn họ bắt đầu hạ trại tại đó.

Hayden dựng lều trại xong, thấy ma pháp sư đang dùng ma pháp hỏa hệ đun nước, hai kỵ sĩ lấy lương khô ra phân phát cho mọi người.

Rhodes nhận được lương khô, lập tức chui vào trong lều trại vừa dựng.

Pohle kêu lên: “Hắc, Deroh tiên sinh, nơi đó dùng để ngủ, nếu ông anh muốn giải quyết nỗi buồn thì phải ra xa chút.”

Mundra đáp hộ: “Ông ấy định đi ngủ.”

Pohle nghi hoặc: “Bây giờ á?”

Mundra trả lời: “Tuổi của ông ấy cũng không nhỏ.”

Qua một lát, Rhodes lại chui ra, lương khô trong tay không thấy đâu, áo choàng rộng thùng thình vẫn bao lại hơn phân nửa đầu hắn, chỉ nhìn thấy một chút cái cằm, nhưng mảnh vụn lương khô trước ngực đã tố cáo hành động hắn vừa làm trong lều trại.

Pohle hỏi: “Deroh tiên sinh không muốn ăn tối cùng chúng ta sao?”

Rhodes ồm ồm nói: “Không có chuyện đó đâu.”

Mundra đáp: “Có lẽ ông ấy sợ anh đoạt mất đồ ăn.”

Pohle: “…”

Henry lại yên lặng đưa thêm một khối lương khô cho Rhodes.

Rhodes bẻ thành nhiều miếng, cúi đầu yên lặng nhét vào miệng, đây là cách ăn hắn vừa mới nghiên cứu ra trong lều.

Pohle quay đầu nhìn ma pháp sư, lập tức bó tay, “Ngọn lửa của ông anh…”

Ma pháp sư cũng thực buồn bực. Hắn một tay chống má nhìn ngọn lửa to ngang móng tay cái trong lòng bàn tay, bất đắc dĩ nói: “Nơi này cực kì ít hỏa nguyên tố.”

Henry lôi ra một hộp diêm, “Có lẽ chúng ta nên dùng cái này.”

Quen dùng ma pháp giải quyết vấn đề, ma pháp sư cầm diêm nghiên cứu một lúc lâu mới nghĩ ra cách sử dụng, trong lúc đó, hắn vẫn luôn từ chối đề nghị chỉ dẫn của Pohle và Henry. Là một ma pháp sư hỏa hệ, hắn cho rằng bị hướng dẫn sử dụng những vật phẩm có liên quan đến lửa là sỉ nhục tri thức của hắn.

Dưới sự trợ giúp của diêm, nước cuối cùng cũng sôi.

Bọn họ ngồi thành vòng tròn, mỗi người cầm một cái chén đưa lên miệng uống từng ngụm từng ngụm.

Hayden thấy Mundra lôi ra một quyển vở nhỏ, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

Mundra đáp: “Vấn đề khó tôi gặp phải trong ma pháp vong linh.”

Rhodes thò đầu ra, “Có lẽ ta có thể giúp ngươi giải quyết.”

Mundra nói: “Nó không liên quan đến ma pháp thổ hệ.”

Rhodes: “…”

Ma pháp sư tai thính, lập tức ngóng lại đây, “Người bạn kia của ta chính là ma pháp sư thổ hệ.”

Rhodes cười gượng hai tiếng, nhanh chóng rút đầu vào.

– vấn đề gì? Thầy xem nào.

Giọng nói của lão Mundra xuất hiện trong óc Mundra.

Mundra mở vở, đặt trên mặt đất.

Vở tự động lật giở.

– coi như có giá trị.

Với lão Mundra, đây đã là một loại ca ngợi. Lão nói xong, bắt đầu chậm rãi giải thích một bộ phận vấn đề, có một phần lão cũng không có đáp án cụ thể, chỉ có thể cung cấp phương pháp tiến hành thực nghiệm.

– xem ra mi vẫn luôn kiên trì nghiên cứu ma pháp vong linh.

Trong giọng nói của lão Mundra mang theo vui mừng rõ rệt, nhưng lão lại không muốn Mundra trở nên kiêu ngạo, nhanh chóng sửa miệng.

– có điều nhìn nét chữ trên vở thì biết không phải gần đây, hiện giờ mi phân tâm vào quá nhiều việc, sẽ ảnh hưởng đến thành tựu.

Rhodes không đồng ý với câu nói của lão, “Đời người cũng không phải chỉ cần có thành tựu, ngoại trừ sự nghiệp, gia đình cũng rất quan trọng.”

Hayden nghe thấy thế liền vểnh tai. Hắn biết lão Mundra là thầy của Mundra, vấn đề là đến nay bọn họ còn chưa có cơ hội trực tiếp nói chuyện, cho nên hắn hết sức chú ý đến cái nhìn của lão Mundra về mình.

– ngươi chính là vì lòng tham không đáy nên mới trở thành kẻ vô tích sự.

Lão Mundra không chút khách khí phê bình.

Rhodes giống như bị dẫm vào đuôi, phẫn nộ phản bác: “Thành tựu, cái gì là thành tựu? Chẳng lẽ trở thành một ma pháp sư cung đình không phải thành công hơn nhiều so với một pháp sư vong linh cả ngày cứ lo lắng đề phòng trốn đông trốn tây sao?”

– vậy tại sao ngươi còn phải dùng áo choàng che mặt?

Lời lão Mundra dẫm mạnh vào miệng vết thương của hắn.

Hắn á khẩu không trả lời được.

– so với việc trở thành tay chân của hoàng đế, pháp sư vong linh tự do tự tại vô câu vô thúc quả thật vừa cao quý vừa thần thánh!

Lão Mundra kiêu ngạo nói.

Rhodes cúi thấp đầu. Hắn có một ngàn lý do để phản bác lão Mundra, nhưng hiện thực đã đánh nát tất cả những lý do đó không còn một mảnh – chính là tình cảnh của hắn hiện nay.

Hắn không hối hận đã trở thành ma pháp sư cung đình, nở mày nở mặt lúc đó hắn vẫn còn nhớ, tiếc nuối duy nhất chính là, hắn không lựa chọn được con đường lập trường chính xác. Nếu khi ấy Mundra đã quen biết Hayden thì tốt, có lẽ hắn sẽ xét đến quan hệ giữa Mundra và Hayden mà đứng bên Ciro. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ lung tung của hắn khi cực độ buồn chán.

Vong linh giới không phân ban ngày ban đêm, nhưng nhóm người Hayden có đồng hồ sinh lý, cho nên đến khoảng chín giờ tối của Mộng đại lục, ma pháp sư và kỵ sĩ lục tục đi ngủ.

Hayden ôm Mundra ngồi trong chốc lát, thấy mí mắt cậu không ngừng rũ xuống, mới hỏi: “Có muốn về lều ngủ không?”

Mundra mờ mịt ngước mắt.

Hayden ôm cậu lên, xoay người đi vào trong lều.

Đây là lều quân dụng có thể đủ cho bốn người.

Hayden đặt Mundra xuống đệm, sau đó lấy thảm ra đắp lên người cả hai.

Mundra theo bản năng rúc vào lòng anh.

Hayden có chút động tình.

Lều trại phân ra thành một không gian riêng chỉ thuộc về cả hai, mà nằm trong lòng lại là người hắn yêu thương… Tay Hayden không an phận vuốt ve lưng Mundra, sau đó chậm rãi trượt xuống.

– ngu ngốc, mi không cảm giác thấy gì sao?

Giọng lão Mundra thình lình nhảy ra trong đầu Mundra.

Mundra miễn cưỡng mở mắt, vừa lúc đón nhận bản mặt của Hayden đang cúi xuống.

Hayden hôn một đường từ đôi mắt cậu xuống, sau đó dừng lại cạnh đôi môi cậu.

– Mi trao thân cho thằng quỷ háo sắc này thiệt đó hả?

Lão Mundra cực kì bất mãn với hành vi như chốn không người của Hayden.

Mundra nhíu nhíu mày.

Hayden dừng lại, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Mundra vươn tay, vòng qua ôm lấy cổ anh, sau đó hôn thật mạnh.

Lão Mundra hiển nhiên đã tức giận đến mức không nói nên lời.

Xuân ý trong lều càng lúc càng đậm.

Hayden vốn chỉ muốn hôn nhẹ cậu cho đã nghiền, nhưng sự chủ động phối hợp của Mundra đã châm cho ngọn lửa nho nhỏ dàn dần lan tràn thành lửa to hừng hực. Hắn đè cả người lên Mundra, mút mạnh bờ môi cậu, tay chậm rãi len vào trong áo, vuốt ve làn da trơn mịn.

– Được rồi!

Lão Mundra thình lình hét lớn.

Đôi con ngươi mơ màng của Mundra tức khắc tỉnh táo lại.

Bên ngoài vang lên tiếng kêu của Rhodes, “Được rồi được rồi, có thể về rồi này!”

Ngay sau đó là tiếng bước chân từ trong lều ra, Frank vội vàng hỏi: “Thật vậy chứ?”

Hayden hít một hơi thật sâu, cúi đầu ngắm hai gò má đỏ bừng của Mundra, hãy còn luyến tiếc mà hôn nhẹ lên môi cậu, sau đó xoay người ngồi dậy, giúp Mundra sửa sang lại quần áo.

Frank đúng lúc xông tới, “Deroh tiên sinh nói được rồi.”

Vẻ mặt Mundra khôi phục bình tĩnh, đứng lên nói: “Ừ.”

Frank nhìn Hayden vẫn ngồi dưới đất đưa lưng về phía mình, nghi hoặc hỏi: “Nguyên soái?”

Hayden vội ho một tiếng: “Ta ra ngay.”

Audis bị thu lại vào trong lọ, lúc này Mundra và Rhodes đã cảm giác được rõ rệt dao động tinh thần của hắn, tinh thần lực dồi dào cường đại.

Hai tay Frank ấn bả vai lọ, do dự hồi lâu, mới hỏi: “Còn nhận ra mình không?”

Rhodes nói: “Lời mở đầu này nghe cực kỳ không hay!”

Mundra hỏi: “Tại sao Audis không trả lời?”

Hai tay Frank thất vọng hạ xuống.

– mi thật sự càng ngày càng ngu. Hắn là vong linh mới không bao lâu, mi cho là ai cũng thiên tài giống như ta sao?

Lão Mundra hình như vẫn còn tức tối chuyện vừa rồi, giọng điệu cáu kỉnh.

Mundra hỏi tiếp: “Cho nên, anh ta vẫn có ý thức?”

– mi phải học được cách tự phán đoán rồi chứ!

Frank thấy Mundra nhìn mình chằm chằm, thân thể không tự chủ được nhích lại gần lọ, “Ờm, có vấn đề gì sao?”

Mundra nói: “Cậu hôn anh ta thử xem.”

Frank đỏ mặt, “Không phải cậu nói ý thức của cậu ấy đã khôi phục rồi sao?”

Mundra đáp: “Lý luận thì thế, nhưng ta muốn có chút thực tiễn, để xem thời điểm cậu hôn anh ta, tinh thần lực của anh ta có dao động hay không.”

Frank hỏi: “Nhất định phải làm vậy sao?”

Mundra trả lời: “Giống như lần trước là được.”

Mặt Frank càng đỏ. Một tay cậu khoát lên vai lọ, ánh mắt trộm liếc lọ một cái, tưởng tượng thấy Audis đang ở trong nhìn mình, nghe bọn họ nói chuyện, tim tức thì đập điên cuồng.

Cậu hít một hơi thật sâu, đang định đến gần, chợt nghe Mundra bảo: “Không cần nữa.”

Môi Frank ngừng nửa chừng, xấu hổ nhìn Mundra, tựa hồ đợi cậu giải thích.

Mundra nói: “Ta cảm giác được tinh thần lực của anh ta dao động mãnh liệt.” (dễ thương quáááááá!!!!!!!!)

Mặt Frank đã đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu.

– thời điểm bọn mi động dục không thể tìm nơi nào vắng vẻ à?

Lão Mundra không thể nhịn được nữa.

Mundra thản nhiên phản bác: “Vừa rồi trong lều rất vắng.”

Hayden ngẩn ra, tức khắc hiểu được điều gì, sắc mặt hơi hơi xấu hổ. Đối với Mundra, lão Mundra hẳn được tính là phụ huynh của cậu, mình ở trước mặt người nhà đối phương…

Có điều nếu lão Mundra không hề ngăn cản, có nghĩa là đã chấp nhận họ đúng không?

Hắn vô cùng lạc quan đẩy suy nghĩ về hướng ánh sáng.

Rhodes đột nhiên hỏi: “Chúng ta còn có một cái lọ, ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?”

– đi đâu?

Rhodes đáp: “Mộng đại lục a.”

– nếu ta muốn đi Mộng đại lục, lúc trước đã không tự sát.

Lão Mundra nói.

Rhodes im lặng. Đến bây giờ hắn vẫn không thể hoàn toàn hiểu được động cơ tự sát để nghiên cứu ma pháp vong linh của lão Mundra, có lẽ đây chính là nguyên nhân thực sự khiến hắn không thể trở thành một pháp sư vong linh đủ tư cách, bởi vì hắn không đủ điên cuồng.

– mi đem cái lọ còn lại ra đây.

Lão Mundra đột nhiên bảo.

Mundra nghe lời đưa ra.

– mang thêm một cái vong linh về, có thể sẽ phải sử dụng lúc chế tạo vu yêu.

Lão Mundra nói.

– từ từ! Ta muốn cái lọ đó.

Giọng nói của Made đột nhiên xuất hiện.

Bình luận





Chi tiết truyện