chương 84/ 121

Tuy vũ hội lấy danh nghĩa Gregory phát thiệp mời, nhưng chỉ cần chú ý vào danh sách khách mời sẽ phát hiện chính chủ đích thực của vũ hội là pháp sư vong linh gần đây đang đồn đại đến ồn ào huyên náo ở đế đô.

Rất nhiều khách mời bởi vậy mà chần chờ không dám tới, dù sao pháp sư vong linh trong mắt đa số người vẫn là sự tồn tại nguy hiểm tàn nhẫn tà ác, ai cũng không thể cam đoan liệu đám quái nhân thích làm bạn với xác chết có khi nào lại hưng trí biến bọn họ thành thi thể luôn không. Trong khi bọn họ đang do dự thì thu được tin Hayden sắp xuất hiện tại vũ hội.

Cuộc chiến tại Quang Minh thần điện không làm suy yếu uy vọng của Hayden trong quý tộc đế quốc, ngược lại những người bất mãn với Quang Minh thần hội càng thêm tín nhiệm ỷ lại hắn. Nếu đến giáo hoàng còn bó tay với nguyên soái, bọn họ còn cần lo lắng gì nữa?

Vì thế các quý tộc được mời sôi nổi hủy bỏ kế hoạch sớm định ra, nhanh chóng thay lễ phục thời trang nhất, cưỡi xe ngựa đến nhà Dana.

Mundra xen lẫn trong đám khách mời tấp nập, chầm chậm đi vào sảnh trong của yến hội tráng lệ.

Yến hội đang ở thời điểm náo nhiệt.

Một phụ nữ trung niên dáng người cao ngất bộ mặt lạnh lùng ngồi ở chính giữa đại sảnh, ngón tay không ngừng nhảy múa trên cây đàn hạc khổng lồ, tiếng nhạc du dương truyền ra từ cây đàn, thông qua ma pháp trận vang vọng toàn phòng.

Các vị khách lắc lư thân thể theo tiếng nhạc, hưởng thụ niềm vui nhảy múa.

Gregory lấy thân phận chủ nhân đi chào hỏi khách, khéo léo hành xử với những vị tiểu thư có ý với y, không để bất kì ai cảm thấy bị lạnh nhạt.

So với Gregory, tiêu điểm của yến hội Hayden lại có vẻ cực kỳ mờ nhạt.

Hắn nghiêng người dựa vào khung cửa phòng nghỉ nhỏ bên cạnh phòng yến hội, một tay đút túi quần, một tay giơ chén rượu, lặng lẽ nhìn về phía cửa. Có vài vị tiểu thư quý tộc tinh mắt muốn mời hắn khiêu vũ, đều bị Hansen canh giữ ngoài cửa phòng nghỉ cự tuyệt trước.

Dần dà, mọi tiểu thư quý tộc ở đây đều nhận được tin tức hôm nay nguyên soái Hayden không khiêu vũ, không còn ai dám bén mảng đến chịu thất bại. Ngay cả như vậy, mọi người vẫn cố ý vô tình chú ý động thái của hắn, thậm chí lén lút đoán nguyên nhân hắn khác thường.

Hayden làm như không để ý gì đến chuyện xung quanh, mãi đến lúc Mundra và Rhodes tiến vào, ánh mắt mới thay đổi vài phần.

Mẫn cảm nhất với ánh mắt của hắn chính là Rhodes.

Hắn trộm liếc Hayden một cái, lập tức cúi đầu thấp giọng: “Hayden!”

Mundra nâng mắt nhìn lại.

Hayden lập tức thẳng người.

Hai người nhìn nhau qua đám đông vài giây, rồi bị nhóm nam nữ trẻ tuổi trên sàn nhảy che mất.

Rhodes thầm thì: “Để tránh lỗ tai ta lại bị chém đứt, tốt nhất chúng ta nên tách ra.”

Hắn vừa mới đi một bước, đã bị Mundra kéo lại, “Tôi đói bụng.”

“… Đi theo ta.” Rhodes cố gắng cứu vớt tay áo khỏi ngón tay cậu. Nếu như nói tình của Mundra là tình đầu ái muội của đứa nhóc con, vậy Hayden chính là tình yêu cuồng nhiệt của thanh niên nhiệt huyết – nếu không phải lâm vào tình yêu cuồng nhiệt tuổi thanh xuân, ai lại đi làm chuyện điên rồ một mình đấu với toàn bộ Quang Minh thần hội chứ? Cho nên để không cho sự điên rồ nhắm đến mình, hắn cảm thấy vẫn nên duy trì khoảng cách vừa phải với Mundra.

Hắn đang nghĩ ngợi, tay lại bị Mundra kéo.

“Ngươi lôi kéo ta làm chi?” Rhodes khẩn trương nhìn về phía phòng nghỉ, lại phát hiện Hayden biến mất.



Chẳng lẽ chuẩn bị hành động?

Trong lòng Rhodes căng thẳng, miệng lập tức bị nhét một khối bánh ngọt.

Mundra nhét mạnh bánh ngọt vào miệng hắn, sau đó quay đầu đi ăn.

Rhodes vừa nhấm nuốt, vừa sờ sờ răng cửa bị ấn có chút đau nhức, ngẩng đầu lên đã thấy Hayden lại xuất hiện.

“… Hy vọng vừa rồi cậu ta không nhìn thấy gì.” Hắn thì thào tự nói, thuận tay kéo áo choàng che nửa khuôn mặt.

Mundra cúi đầu ăn điểm tâm. Cậu không có yêu cầu gì với đồ ăn cả, chỉ cần có thể nhồi đầy bụng là được.

Ăn được phân nửa, người bên cạnh đã thay đổi.

Cậu nghiêng đầu nhìn Hansen yên lặng đi tới, dừng động tác nhấm nuốt.

Cảm giác của Hansen với cậu vô cùng hỗn loạn.

Đối với “Monica,” hắn rất có thiện cảm với sự trấn định và an tĩnh của nàng, thậm chí từng cho rằng nàng vô cùng thích hợp với Hayden. Cho nên khi vừa mới biết nàng là Mundra, trong ngực đều là phẫn nộ vì bị lừa gạt. Về sau bình tĩnh ngẫm lại, lại cảm thấy đứng ở góc độ của Mundra, cậu giấu diếm chẳng có gì đáng trách, hơn nữa từ lúc bọn họ quen biết, mặc dù là pháp sư vong linh, cũng biết đang bị đế quốc truy nã nhưng cậu chẳng làm gì bọn họ cả.

Giờ đây ba loại cảm xúc giao thoa, ngay đến chính hắn cũng không biết mình chán ghét Mundra nhiều hơn hay tán thưởng nhiều hơn. Mặc kệ thế nào, nếu nguyên soái đã không so đo thân phận và che giấu của cậu, thậm chí còn bằng lòng đánh cược tính mạng vì cậu, thì dù hắn bất mãn đến đâu cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Hansen lấy một hộp gỗ nhỏ từ trong túi.

Mundra nhận lấy, là cái hôm qua Hayden dùng để đựng ngón tay.

Hansen mở hộp gỗ, bên trong đặt một chiếc bao ngón bằng vàng chạm rỗng có hoa văn, nhìn kỹ hoa văn, là hình dạng khác nhau của xương khô, mặt trong bao lót da rất mềm mại.

Mundra đeo bao ngón vào ngón út, lớn nhỏ vừa vặn. Mặc dù ngón út không thể cảm giác bao ngón này có thoải mái hay không, nhưng từ góc độ thưởng thức thị giác, phi thường xinh xắn đẹp mắt.

“Cám ơn.” Cậu nói.

Hansen đáp: “Cậu nên cảm tạ nguyên soái.”

Mundra vuốt bao ngón, do dự, quyết định thuận theo ý nghĩ trong lòng, lau miệng, đi về hướng phòng nghỉ Hayden đang đứng.

Hansen lập tức đi theo bên cạnh.

Hayden cự tuyệt tham gia khiêu vũ đã trở thành tiêu điểm của mọi người, Mundra là người được xem trọng duy nhất nhất định sẽ bị chú ý, hắn không muốn có bất kì người nào xuất hiện phá đám.

Nhìn Mundra đi tới, ánh mắt Hayden hơi sáng ngời, tuy tay vẫn đút trong túi áo, nhưng nửa người trên theo bản năng đã nghiêng về trước, làm ra tư thế nghênh đón .

Mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng lúc càng ngắn, Hayden đang lo lắng có nên nhấc chân không… Mundra đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về hướng người phụ nữ trung niên đánh đàn.

Một bộ xương khô bỗng chui lên từ dưới nền nhà, nâng cánh tay trắng hếu chộp về phía bà.

“A!”

Người thứ nhất hét chói tai không phải người đàn bà trung niên, mà là tiểu thư quý tộc đứng cách bộ xương không xa. Nàng hoảng sợ che miệng, thân thể lui sát vào trong ngực bạn nhảy, giống như sắp ngất đến nơi.

Người phụ nữ trung niên là người thứ hai phát ra tiếng kêu sợ hãi. Ánh mắt bà dán chặt vào bộ xương khô, toàn thân cứng ngắc như khúc gỗ, một ngón tay còn trên dây đàn, như đang nắm cọng rơm cứu mạng.

Sau tiếng kêu sợ hãi là một trận cười kiêu ngạo.

Hai pháp sư vong linh đứng ở cạnh cửa, đắc ý dào dạt nhìn vẻ mặt kinh hãi của người phụ nữ trung niên, thậm chí một tên trong đó còn vỗ tay.

Hansen định vọt tới giữa sàn nhảy.

Ngay trước khi hắn kịp đến, bộ xương khô đột nhiên đứng lên, lui về sau mấy bước, sau đó xoay người cúi đầu, vái chào đám quý tộc.

“Hansen.” Hayden lên tiếng.

Hansen dừng bước.

Miệng Mundra lẩm bẩm. Càng nhiều xương khô chui từ dưới đất lên, áp sát khách mời ở sân nhảy. Chúng xếp thành hàng rồi đột nhiên bắt đầu khiêu vũ. Vũ đạo là loại đơn giản nhất khoa trương nhất, không có âm nhạc, chỉ nghe thấy tiếng xương ngón chân của chúng đạp trên mặt đất lách cách, quỷ dị không nói nên lời.

Các vị khách trợn mắt há mồm nhìn kiểu khiêu vũ mới lạ của đám xương khô, hoàn toàn quên phản ứng.

Không biết qua bao lâu, trong đám người im lặng bỗng phát ra một tiếng cười khẽ không thể khống chế. Lập tức, tiếng cười giống như vết mực rơi trên giấy, từng chút dập dềnh lan ra, khiến cho toàn bộ vũ hội đắm chìm trong một trận cười.

Còn có người cười to nói: “Bộ xương khô vừa rồi muốn có chút âm nhạc làm nhạc đệm hả?”

Trả lời hắn chính là tràng cười càng vang dội.

Nhưng hai pháp sư vong linh đứng ở cửa biết không phải vậy. Bọn họ triệu hồi xương khô để dọa sợ mọi người làm trò giải trí, nửa chừng lại bị tinh thần lực mạnh mẽ hơn ngăn chặn, bộ xương khô bị cưỡng chế giải trừ liên hệ tinh thần với hắn. Điều này có nghĩa, tinh thần lực của đối phương hơn xa mình?

Bọn họ khiếp sợ nhìn cậu bé đứng ở sân nhảy.

Nhỏ như vậy, đã có được sức mạnh cường đại nhường ấy?

Mundra không thèm để ý đến cái nhìn chằm chằm của bọn họ. Cậu toàn tâm toàn ý chỉ huy xương khô khiêu vũ, kết thúc điệu nhảy vũ đoàn xương khô khom người cảm ơn các vị khách, rồi một lần nữa trở về dưới lòng đất.

Dù bộ dạng của chúng thực khủng bố, nhưng đứng dưới ngọn đèn rực rỡ ở đại sảnh, thưởng thức cùng một đám người, trong lòng liền không thấy sợ hãi. Cho nên khi chúng chuẩn bị đi, bọn họ đều không chút keo kiệt vỗ tay cổ vũ. Ngay cả người phụ nữ trung niên kia cũng đàn một khúc tiễn đưa chúng.

“Làm tốt lắm.”

Mundra quay đầu lại.

Hayden đứng sau cậu mỉm cười, giống như khi cậu còn là Monica, hắn thường xuyên làm như vậy.

Bình luận





Chi tiết truyện