Feid, Soffila cầm đầu và tất cả mọi người trong Quang Minh thần hội đều biến sắc.
Quý tộc Sangtu kinh ngạc nhìn hai nam tử bộ dạng tuy khác hẳn nhưng thập phần xứng đôi, dù bọn họ không tự giới thiệu, đặc thù bề ngoài và câu nói của vị nam tử tóc đen đã đủ cho thấy thân phận bọn họ —
Hoàng đế hoàng hậu Kanding đế quốc đích thân tới Sangtu!
Sự tình càng trở nên phức tạp khó khăn.
Quý tộc Sangtu dần tỉnh lại khỏi hưng phấn của cuộc chiến, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ nguyên nhân sau màn của chuyện này, ảnh hưởng của nó đến tương lai cùng lập trường vi diệu của Sangtu bị kẹp giữa hai đại đế quốc và Quang Minh thần hội.
Soffila từ lúc đả thương Hayden đã hoàn toàn đắc tội với đế quốc, cho nên với Ciro ông ta cũng không nể mặt, lạnh lùng nói: “Không phải trước hết bệ hạ nên hỏi đến việc nguyên soái quý quốc tư thông với pháp sư vong linh sao?”
Ngữ khí của Ciro lạnh hơn, “Ai nói là tư thông? Chẵng lẽ trẫm giao nhiệm vụ cho nguyên soái còn cần Quang Minh thần hội phê chuẩn?!”
Soffila không ngờ khẩu khí của hắn sẽ cường ngạnh như vậy, quả thật là chẳng chút lưu tình. Ánh mắt ông ta hơi lóe, “Bệ hạ thừa nhận quý quốc có lui tới với pháp sư vong linh?”
Ciro đáp: “Chuẩn bị có lui tới, nhưng bị các ngươi phá hủy.”
Soffila hầm hầm giận dữ quát: “Kanding đế quốc là một trong hai đại cường quốc của Mộng đại lục, chịu sự chiếu cố và che chở của nữ thần Quang Minh! Ngươi thân là hoàng đế đế quốc lại dám ngang nhiên thừa nhận có lui tới với pháp sư vong linh?”
Sự tình càng lúc càng không thể vãn hồi.
Quý tộc Sangtu nghẹn họng nhìn trân trối.
Mắt sứ giả Shamanlier ngày càng hưng phấn, tiến triển này với Shamanlier mà nói quả thực là tuyệt vời.
“Trẫm lặp lại lần nữa, là chuẩn bị có lui tới, nhưng bị các ngươi phá hủy.” Mặt Ciro trầm như nước, khuôn mặt anh tuấn bao phủ mây đen u ám, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể triệu hồi một cơn giông bão.
Một đạo ánh sáng đột nhiên xuất hiện trong bóng đêm thâm trầm, cùng chiếu rọi với ánh lửa vẫn hừng hực thiêu đốt. Phân thân ở giáo hoàng hiện lên trong ánh sáng, từ trên cao nhìn xuống Ciro.
Tuy hai bên đứng ở vị trí cao thấp khác nhau, khí thế và thế lực không hề thua kém.
Ciro ngạo mạn và giáo hoàng trầm ổn tạo thành đối lập mãnh liệt.
Giáo hoàng nói: “Nơi đây là thần điện Quang Minh, ta cần một lý do.”
Ciro trầm giọng: “Đế quốc có một người bệnh cần pháp sư vong linh đến chữa trị.”
Soffila sửng sốt, không ngờ Ciro lại nghĩ ra lý do này. Việc Audis hao hết tinh thần lực Ciro từng xin Quang Minh thần hội giúp đỡ, cho nên bọn họ đều biết.
Giáo hoàng vuốt cằm: “Là ta lo lắng không chu toàn.”
Soffila ngơ ngẩn, không chỉ ông ta, ngay cả người trong Quang Minh thần hội, quý tộc Sangtu và sứ giả Shamanlier cũng vậy. Sau đó bọn họ dùng ánh mắt dị thường cổ quái nhìn giáo hoàng và quân đoàn ma pháp sau lưng Ciro.
Chẳng lẽ giáo hoàng kiêng kị quân đoàn ma pháp của Kanding đế quốc?
Ngoại trừ người của Quang Minh thần hội, đánh giá của những người khác về giáo hoàng lập tức hạ một bậc.
Ciro hỏi: “Trẫm có thể mang nguyên soái rời đi chưa?”
Giáo hoàng nói: “Thỉnh.”
Ciro còn chưa mở miệng, Soso đã xông lên nâng Hayden dậy.
Có hoàng hậu đi đầu, Nicolas cùng các ma pháp sư cũng nhao nhao vọt tới.
Feid, Goblyde cùng nhóm kỵ sĩ thần thánh đều sẵn sàng trận địa đón địch.
Hayden được nâng dậy, lắc lắc đầu, đẩy tay Soso và Nicolas ra, hai chân kiên định đứng tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm về phía ngọn lửa, sau đó xuất ra ma pháp trượng đọc chú ngữ.
Soffila kêu lên: “Ngươi muốn làm gì?!”
Feid và Goblyde đều đoán được dụng ý của hắn, lại khoanh tay đứng yên.
Ma pháp trượng của Hayden gọi ra một dòng nước xối vào trong lửa, sau đó dần dần biến mất…
Kỳ thật khi thấy dùng nhiều ma pháp thủy hệ như vậy mà không thể dập tắt lửa, Hayden đã biết lửa trên đài hỏa hình không phải bình thường. Nhưng hắn không bỏ cuộc, từng dòng lại từng dòng rót xuống, sau đó biến mất. Hắn làm không biết mệt, tựa hồ có được tinh thần lực vô hạn.
Ciro nhíu mày. Hắn sẵn sàng nhìn thấy một nguyên soái chật vật trên chiến trường, chứ không bằng lòng nhìn đến một nguyên soái rời chiến trường vẫn thất hồn lạc phách. Hắn đi qua, dùng giọng nói khẽ nhưng uy nghiêm kêu: “Hayden.”
Tay nắm ma pháp trượng của Hayden siết chặt.
Soso đột nhiên niệm chú ngữ.
Ngọn lửa vốn hừng hực thiêu đốt đột nhiên vặn vẹo bốn phương tám hướng. Ciro cảm thấy hỏa nguyên tố kỳ lạ tạo thành ngọn lửa kia đang từ từ phân giải.
Hayden ngừng tay.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm về phía đài hỏa hình.
Ngọn lửa hơi yếu đi, hai mắt Soso càng lúc càng sáng ngời.
Quý tộc Sangtu đều giật mình nhìn cậu. Về vị hoàng hậu này có rất nhiều lời đồn đại, trong đó truyền kì nhất chính là cậu bị vương quốc Julan truy nã đến Kanding đế quốc, cùng với Ciro lúc ấy hãy còn là hoàng thái tử tạo nên một câu chuyện tình ái tốt đẹp. Chịu ảnh hưởng của câu chuyện, Soso trong trí tưởng tượng của mọi người chính là mỹ lệ, nếu không không thể hấp dẫn ánh nhìn của hoàng thái tử một quốc gia. Cho dù có đủ loại tin tức đồn rằng bản thân hoàng hậu cũng có thực lực cường đại, nhưng đa số đều nghĩ đó là một loại mánh khóe tạo nên hình tượng quang vinh cho hoàng hậu đế quốc chứ không phải sự thực. Đến bây giờ bọn họ mới chính thức tin tưởng, đó không phải một vị hoàng hậu chỉ dùng để ngắm, sự cường đại của cậu cũng như Hayden là ma vũ song tu đều vượt qua nhận thức của bọn họ.
Ngọn lửa rốt cuộc hoàn toàn bị dập tắt, lộ ra hình đài trống trơn.
Hayden ba bước vọt tới, sau đó dừng lại.
Không có thi thể, không có xương cốt, thậm chí ngay cả bụi cũng không có. Hình đài sạch sẽ giống như vừa được quét tước qua.
Tay Hayden nắm chặt.
Ngón tay bị chặt đứt đang nằm trong lòng bàn tay hắn – thành chứng nhân duy nhất chứng minh sự tồn tại của Mundra.
“Khởi hành về nước.” Ciro hạ lệnh, ngữ khí không cho phép nghi ngờ.
Hayden ngẩng đầu, ánh mắt nhất nhất đảo qua trên mặt Soffila, giáo hoàng, Feid, Goblyde, sau đó kiên quyết xoay người, sải bước rời đi. Cho dù bị thương, lưng hắn vẫn thẳng tắp, cước bộ vẫn vững vàng, hoàn toàn nhìn không ra hắn vừa trải qua một hồi ác chiến sinh tử, suýt nữa mất mạng.
Nam giới trong đám quý tộc Sangtu nhìn bóng lưng hắn có chút ghen tị, còn nhóm tiểu thư và phu nhân thì một lần nữa dấy lên lửa tình. Đây mới là nam nhi chân chính, chịu qua chiến tranh tôi luyện, cho dù chiến bại vẫn thong dong khéo léo.
Ciro và giáo hoàng còn nói hai câu xã giao, mới suất lĩnh quân đoàn ma pháp sư chậm rãi dời đi.
Mãi đến khi bọn họ hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, không khí khẩn trương giống như tảng đá đè nặng hô hấp mỗi người mới hoàn toàn tan rã.
Phân thân của giáo hoàng thình lình tiêu thất. Soffila và Goblyde cũng lui về thần điện Quang Minh, chỉ có Feid lưu lại trấn an quý tộc Sangtu và sứ giả Shamanlier.
Nhìn bề ngoài, sự tình dường như kết thúc tương đối viên mãn dưới sự thoái nhượng song song của cả giáo hoàng và Ciro, nhưng mỗi người nơi này trong lòng đều rõ, đây chính là mở màn cho một hồi bão táp.
Fariel, hoàng cung.
Bầu trời tối tăm mù mịt, ánh dương buông xuống.
Ciro khoanh tay đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn không trung. Dù hắn cố gắng muốn làm cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng nắm tay siết chặt đã hoàn toàn tiết lộ tâm tình hắn lúc này. Từ khi lên đế vị đến nay, Ciro rất ít khi biểu lộ cảm xúc tiềm tàng trong nội tâm ra động tác và thần thái, bởi vậy có thể hình dung được mức độ phẫn nộ của hắn.
“Ngươi có biết nguyên soái và tướng quân khác nhau không?” Ciro nửa ngày mới mở miệng.
Hayden quỳ một gối, thần tình lạnh nhạt. Nhưng loại lạnh nhạt này không phải loại bình tĩnh cách biệt, mà là nước đọng vắng lặng.
“Mục tiêu của tướng quân là lấy được thắng lợi cho chiến tranh, còn mục tiêu của nguyên soái là giành lợi ích lâu dài cho đế quốc!” Ciro bỗng nhiên xoay người, “Tướng quân có thể có ánh mắt thiển cận, có thể xúc động, nhưng nguyên soái phải có xúc giác chính trị sắc bén và đầu óc vững vàng lãnh tĩnh.”
Hayden cúi đầu, “Thần cô phụ kỳ vọng của bệ hạ, nguyện từ chức nguyên soái.”
“Ngươi còn nhớ rõ trước khi ngươi rời đi ta đã nói gì không?” Ciro cũng không tính toán thật sự để hắn trả lời, tiếp tục nói, “Ngươi là nguyên soái duy nhất của Kanding đế quốc.”
Hayden cúi đầu thấp hơn. Hắn không hối hận chuyện mình làm, chỉ hối hận mình không đủ liều mạng. Nhưng đối với Ciro và đế quốc, tâm hắn vẫn tồn áy náy.
Ciro kết một câu: “Chức nguyên soái đế quốc tạm trống một tháng. Hy vọng lần sau nhìn thấy ngươi, ngươi lại là nguyên soái Hayden Navister bất bại!”
“…”
Hayden nhắm mắt.
Không, kể từ một khắc gặp được Mundra, hắn đã bị đánh bại.
Bình luận
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1