chương 49/ 121

Hayden và Hansen biết, thành Mael đang ở vào khốn cảnh khó có thể tự bảo vệ mình, chắc chắn không chủ động tấn công. Ánh lửa nơi cổng thành hẳn là dấu hiệu đại quân vong linh đánh vào.

Hansen cười khổ nói: “Đêm nay khỏi phải ngủ rồi”. Hắn thật ghen tị với Darren đang mê man trên lưng mình.

Hayden cõng Mundra nhanh chóng luồn lách qua những con đường trong nơi ở của thành chủ. Trong thành đèn bật sáng tới tấp. Thành Mael giống như con chim nhỏ chịu kinh hãi quá mức, chỉ chút gió thổi cỏ lay đã có thể khiến nó run rẩy không thôi.

Hansen đang muốn đi ra, lại bị Hayden kéo lại.

Đường phố vắng vẻ tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng dần dậy lên tiếng bước chân hỗn loạn, liền đó, một đám đông nghìn nghịt xấn xổ ào đến từ đằng chân trời, giống như đang chạy nạn, bởi vì trên người buộc đầy đồ đạc, lại giống như đang vượt ngục, bởi vì trong tay còn đang cầm dây thừng và thang dài. Phía sau bọn họ là mấy người mặc trang phục ma pháp sư, đút tay vào tay áo, dáng vẻ kiêu ngạo, nhưng bước chân không chậm chút nào.

Hansen nhìn bọn họ chạy thẳng về trước, nhìn Hayden có ý hỏi.

Hayden vẫn không lên tiếng, cho đến khi đám người đi qua hết rồi mới chạy về phía cổng thành.

Hansen đuổi kịp hắn, không cam chịu nói: “Cứ để bọn họ đi như vậy?”

“Công hội ma pháp và đội lính đánh thuê đang thu hút sự chú ý của đại quân vong linh, hiện tại đích thật là thời cơ rời đi rất tốt”

Hansen khinh thường nói: “Vô sỉ!” Người khác vì nhân dân trong thành liều chết chống cự, bọn họ lại thầm nghĩ thừa cơ chạy trốn.

Hayden nói: “Đứng trước sinh tồn và tử vong, con người càng thêm gắn bó với cái trước”

“Ngài không định hỏi ngài tử tước ở đâu sao?”

“… Ta tin ông ấy sẽ không sao”. So với phụ thân không biết giờ đang ở nơi nào, thành Mael đang bị tấn công càng cần hắn hơn.

“Trong bọn họ có ma pháp sư, giữ lại có thể gia tăng sức chiến đấu”. Hansen chưa đầu hàng tiếp tục kì kèo.

Hayden nói: “Bọn họ là dân thường. Pháp luật Đế Quốc quy định, trừ phi hoàng đế bệ hạ ra lệnh, nếu không bất cứ ai cũng không có quyền trưng dụng dân thường với mục đích quân sự”.

Hansen nhỏ giọng nói: “Hiện tại đâu phải lúc quan tâm đến luật pháp Đế Quốc”

Hayden nói: “Không quan tâm đến luật pháp Đế Quốc, quan tâm đến tính tình rất sợ chết của bọn họ, ta cũng không cho rằng trưng dụng bọn họ làm dao dộng lòng quân là ý kiến hay”

Hansen im lặng một lúc, rồi thở dài một tiếng.

Hàng ngàn hàng vạn bộ xương từng bộ từng bộ, giống như con kiến, bám sát tường thành nhung nhúc, không ngừng bò lên.

Cho dù Conrad, Rebecca và Jeni dẫn theo các ma pháp sư thực tập không ngừng vung vẩy ma pháp trượng, cũng không cách nào ngăn cản bước tiến của chúng. May mà đội lính đánh thuê và binh lính bên trong thành không phải lần đầu tiên đối phó với tình huống này. Bọn họ bê những tảng đá chuẩn bị từ trước, ném thẳng xuống bộ xương leo cao nhất, nhìn chúng nó biến thành đống xương không còn phân rõ là xương ai với ai. Có điều thắng lợi ngắn ngủi như vậy không khiến bọn họ hào hứng chút nào, bởi vì rất nhanh sẽ lại có bộ xương khác đứng trên đống xương kia, tiếp tục leo lên.

“A!”

Hansen đứng trên đầu tường, trường kiếm trong tay chém xuống dưới thành, đấu khí hình quạt trong nháy mắt đánh cho đám xương thành bột mịn!

“Mấy người tới rồi!” Conrad thở phào, ngồi phịch mông xuống đất.

Rebecca và Jeni mặc dù không đến nỗi thất thố như y, nhưng sắc mặt trắng bệch thể hiện tình trạng bọn họ cũng không khá khẩm hơn tí nào.

Hansen khua kiếm nói: “Chỉ có thế này thôi à?”

Rebecca nói: “Đây chỉ là dạo đầu”

Conrad hạ giọng, vịn cánh tay Johnny từ từ đứng dậy, nhìn Hayden nghiêm túc nói: “Nếu ngài có thể bảo đảm đẩy lùi bọn chúng, giúp thành Mael vượt qua cơn nguy lần này, tôi tình nguyện vĩnh viễn đi theo ngài”

Nhóm người Rebecca giật mình nhìn qua y. Về chuyện của Hayden, sau khi trở về Conrad đã kể cho bọn họ nghe, bọn họ đều cho rằng cách làm của y là chính xác, trong giờ phút sống còn này, bọn họ không thể gây ra bất cứ sai lầm nào. Nguyên soái Hayden ghé thăm thành Mael quả thực rất cám dỗ, nhưng đằng sau cám dỗ người ta luôn liên tưởng đến âm mưu. Bởi vậy lúc này Conrad lựa chọn như vậy không thể không khiến bọn họ kinh ngạc.

Conrad cười khổ nói: “Lần này số bộ xương xuất hiện gấp đôi lúc trước. Tôi nghĩ bọn chúng đã không còn đủ nhẫn nại, chúng tôi rất cần giúp đỡ”

Rebecca vẫn chần chừ, “Tuy nói là như vậy…”

Hayden mỉm cười nói xen vào: “Quân đoàn ma pháp sư của ta đã đủ số”

Conrad sửng sốt, lập tức nghĩ, nếu Hayden thực sự là nguyên soái Đế Quốc, người tài bên cạnh chồng chồng chất chất, mình chỉ là ma pháp sư cấp sáu nói đi theo quả là đã trèo cao. Y đỏ mặt, lúng túng nói: “Cá nhân cũng có thể, có thể, ngài có chuyện gì muốn tôi đi làm…”

“Cứ nghỉ ngơi cho tốt”. Hayden nói.

Conrad ngơ ngác.

Hayden nói: “Đối với ma pháp sư mà nói, tinh thần lực cũng quan trọng như mạng sống vậy. Ta đã thấy một thiếu niên sắp trở thành ma pháp sư vĩ đại lại bởi vì tinh thần lực cạn kiệt mà hôn mê bất tỉnh. Ta rất nể phục cậu ta, cảm kích cậu ta đã vì Đế Quốc làm hết thảy, nhưng cũng vô cùng thương tiếc. Ta hi vọng ông sẽ không tiếp bước cậu ta”

Susan nhỏ giọng nói: “Người mà ngài nói là… Audis Dana à?”

“Đúng thế”. Hayden quay đầu nhìn ra phía sau mảng xương trắng xóa, đột nhiên nghĩ đến, kỳ thực pháp sư vong linh đâu chỉ có một người Mundra. Có lẽ, hắn có thể tìm lấy một vị từ đằng kia.

Rebecca nhìn chung quanh, tiến lên một bước hỏi Hayden: “Ngài cảm thấy lúc này nên làm gì?”

Hayden nói: “Ta cần hiểu rõ phân công chiến đấu của các ngươi. Trận đấu này không biết sẽ kéo dài bao lâu, chúng ta nên áp dụng tác chiến luân phiên. Pháp sư vong linh tuy có thể triệu hồi bộ xương, nhưng không phải vô cùng vô tận, tinh thần lực bọn họ cũng sẽ cạn kiệt”

Thực ra điều hắn nói, không phải bọn họ không hiểu, chỉ là giữa hai bên không thể nhất trí hoàn toàn lại không có một vị thủ lĩnh thực sự, khiến cho đề nghị thường xuyên không được thông qua vì chia rẽ nội bộ.

Hayden cũng không ép bọn họ lập tức đưa ra quyết định, việc làm tiếp theo là thả Mundra xuống.

Mundra đã tỉnh, đang mở to hai mắt nhìn hắn.

Hayden xoa tóc cậu, dịu dàng nói: “Em về quán trọ trước, ta đánh thắng sẽ trở về”

Mundra nói: “Đánh không thắng thì sao?”

Hayden cười cười không nói.

Hansen làm mặt đau khổ thả Darren xuống, “Cậu nhóc coi lưng tôi là cái giường mất rồi”

Hayden đảo mắt một vòng, sau đó nhìn Susan, “Có thể nhờ tiểu thư Susan đưa bọn họ quay về?” Trong một đám người xa lạ, chỉ có cô ấy ít nhất là có dòng họ quen thuộc, cho nên hắn chọn cô.

Susan dường như không tình nguyện lắm, nhưng vẫn gật đầu.

Conrad nói: “Phái thêm một binh sĩ cõng cậu ta đi?” Y không biết Darren là ai, nhưng giờ không phải là lúc tính toán.

“Không cần”. Mundra đi tới trước mặt Hansen, sau đó trong sự bàng hoàng của mọi người, chầm chậm xoay người, cõng Darren dậy.

“Đây…” Hansen giật mình thốt ra tiếng. Hắn rất biết vị tiểu thư Monica này luôn khiến người ta phải hoảng hốt, nhưng cô ấy có cần mỗi lần lại đổi một kiểu làm hắn phát hoảng không?

Hayden nhìn cậu bước đi chật vật, vội nắm lấy vai Darren, muốn kéo cậu nhóc xuống.

“Không cần!” Mundra rất kiên quyết.

Hayden không nói nữa.

“Tôi đi đây”. Mundra không quan tâm sắc mặt kẻ khác kinh dị cỡ nào, cứ thế cõng Darren lung lay đi xuống dưới.

Conrad nói: “Tôi cứ phái một binh sĩ cho cô ấy thì hơn”. Dù người trên lưng rất gầy, nhưng cô gái nhỏ này dường như còn gầy hơn. Nhìn từ đằng sau, chỉ có thể nhìn thấy hai cẳng chân nhỏ xíu đang di chuyển.

“Không cần”. Mundra đã đi đến đầu cầu thang. Cậu quay đầu, ánh mắt bình thản nhìn Hayden, nói: “Tôi không phải trói buộc”

Conrad nhìn Hayden thăm dò.

Ánh mắt Hayden vẫn luôn dõi theo Mundra, thấy bóng dáng nàng biến mất mới rủ mắt nói: “Giới thiệu chúng ta còn có bao nhiêu đồng bạn đi”

“Cô gái kia…” Y thực sự sợ rằng nửa đường cô gái sẽ bị đè ngã. Lúc này sẽ chẳng có người thấy nghĩa chung tay, thấy sắc nảy lòng thì không thiếu.

Hayden thở dài nói: “Cô ấy có quyền quyết định”. Quan trọng nhất là, hắn thấy được trong mắt nàng quyết tâm cùng kiêu hãnh của một chiến sĩ.

Hansen cũng không đồng ý mà nhìn Hayden, “Ngài không sợ hối hận à?” Monica tính cách có kỳ quái thế nào cũng vẫn chỉ là một cô gái yếu ớt. Thành Mael hiện tại hỗn loạn như vậy…

Hayden rút kiếm và gậy ma pháp ra khỏi túi không gian, từ trên cao nhìn xuống những bộ xương cái trước ngã cái sau tiếp, thản nhiên nói: “Để tránh khả năng đó, chúng ta nhanh chóng kết thúc trận chiến thôi!”

Mundra cảm thấy mình đi không nổi nữa, mỗi bước đều có khả năng bị đè dẹp lép.

Nghiêm túc mà nói, thể lực của pháp sư vong linh vốn yếu hơn ma pháp sư bình thường. Bởi vì bọn họ có thể triệu hồi vật chết giúp bọn họ làm việc, vận động thường xuyên đại khái chỉ có nhai nuốt hoặc là duỗi lưng khỏi mỏi vân vân.

Tuy nhiên ý chí bọn họ lại rất mạnh mẽ. Bởi vậy cho dù mỗi bước đều có khả năng bị đè dẹp lép, nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn không hề bị đè bẹp, cho đến khi rẽ vào trong một con hẻm nhỏ từ trên thành không thể nhìn thấy nữa.

Cậu buông Darren xuống, sau đó lấy ra chiếc chìa khóa ở trong túi không gian, dễ dàng tháo vòng tay.

Sau khi vào thành Mael, mức độ buồn ngủ của cậu đã giảm rõ rệt, đôi khi gần như chỉ là nhắm mắt dưỡng thần mà thôi. Bởi vậy về thành Mael, cậu biết không hề ít so với Hayden. Khi Quang Minh thần lực hoàn toàn rời khỏi cơ thể, ngay cả chút xíu buồn ngủ sót lại cũng biến mất không dấu vết.

Cậu mặc áo choàng pháp sư vào, triệu hồi kỵ sĩ vong linh bế Darren, đi về phía kia con hẻm. Đi chưa được bao lâu, cậu phát hiện tiếng tim đập nhanh của Darren. Mundra quay lại, vừa vặn bắt gặp hai mắt khiếp sợ của Darren.

.

Bình luận





Chi tiết truyện