chương 22/ 121

Con mắt Anita trong nháy mắt trở nên sắc lẹm, sâu bên trong con ngươi cô dường như có hai cây kim vừa dài lại vừa nhọn, cho nên bất luận kẻ nào nhìn vào mắt của cô đều cảm thấy đau đớn như kim châm. Sắc đỏ trên mặt cô như đang sôi sùng sục, hệt như núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.

Cuối cùng, dường như cô nàng nghĩ đến cái gì đó mạnh mẽ áp lửa giận xuống, toát ra một nụ cười chắc chắn không thể tính là thân thiện, “Rất vui được biết cô”, cô dừng một chút, muốn giọng nói nguyên bản giống như tiếng bóc hạt lạc lách chách trở nên nhu hòa hơn, “Ta là Anita Garson”

Mundra nghiêng đầu nói: “Xin chào”

Cái vẻ diện vô biểu tình của Mundra rơi vào trong mắt Anita giống như giả bộ ngây thơ hồn nhiên, khiến sợi dây lý trí căng cứng tạch một tiếng đứt phựt, sắc mặt hơi hòa hoãn nháy mắt lại trở nên hung ác, “Ngươi và Hayden có quan hệ gì?”

Mặc dù không phải lần đầu tiên trông thấy hình dạng bão nổi của Anita, nhưng phu nhân Nicole vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận như cũ. Một nữ nhân giống la sát như thế lại dám vọng tưởng trở thành con dâu bà, đây quả là một loại sỉ nhục. Bà không thể hiểu nổi Hayden vừa mắt cô ả ở điểm nào, cứ nín chịu cho đến giờ, nhưng giờ bà không thể chịu nổi nữa! Đây là bà vì trách nhiệm mẫu thân, hơn hết là vì trách nhiệm nữ chủ nhân Navister.

“Cô ấy là con dâu ta ưng ý”. Phu nhân Nicole giáng một đòn mạnh.

Anita hoàn toàn phát điên. Mắt cô đỏ như mắt thỏ, ánh mắt nhìn phu nhân Nicole lại giống như lang sói. Cô gào lên, “Vì sao? Vì sao bà thà coi trọng một con bé suy dinh dưỡng cũng không chịu ta? Chẳng nhẽ bà không thấy ta đã phải dùng đủ mọi cách để lấy lòng bà sao?”

Phu nhân Nicole lạnh lùng nói: “Nữ chủ nhân sau này của nhà Navister tuyệt đối không thể là người chỉ biết gào thét với nổi điên, lại càng không phải kẻ giả dối người trước một mặt người sau một mặt”

Anita đột nhiên chỉ vào Mundra nói: “Cô ta thì sao? Chẳng nhẽ cô ta không giả dối?” Tiếng thét của cô chợt ngừng bặt. Đối tượng bị cô chỉ trích đương dựa nửa người vào lan can ngủ gà ngủ gật.

Rầm.

Anita ra sức đạp lan can.

Mundra mạc danh kỳ diệu mở mắt nhìn cô nàng một lúc, rất ngoan ngoãn đi tới tường bên kia, tiếp tục dựa vào ngủ gà gật.

Anita lại xông đến đạp tường.

Phu nhận Nicole tức giận thiếu chút nữa thì động thủ!

Quá vô giáo dục! Quá vô giáo dục! Dám ở trong nhà người khác trước mặt trưởng bối giở thói ngang ngược!

“Ngươi dừng tay cho ta!” Phu nhân Nicole nhịn không được cao giọng quát, đang muốn trấn an Mundra vài câu, chỉ thấy nàng lơ mơ mở mắt, sau đó lặng lẽ xoay người, đưa lưng về phía Anita.

Anita nhìn mảnh lưng trần trụi kia, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Hayden và Mundra mây mưa trên giường, lửa giận đố kị không chịu được nữa, bốc cao ngút. Nhưng phu nhân Nicole còn nhanh hơn cô. Cô nàng thậm chí còn chưa kịp xê chân, chỉ mới vung tay lên muốn tát người.

Bốp.

m thanh lanh lảnh vang lên, chặt đứt mọi động tác của Anita.

Cô nàng ngơ ngác nhìn phu nhân Nicole trước giờ luôn cao quý hơn người, dường như không dám tin một cái tát này là xuất phát từ tay bà.

Phu nhân Nicole lạnh lùng nói: “Tiểu thư Anita, hi vọng cô nhớ kỹ, ai mới là chủ nhân cái nhà này”. Bà nói xong, kéo tay Mundra đang ngủ tới mê mê man man, kiêu hãnh đi về phía phòng ngủ của mình.

Chờ bà đi vào phòng rồi, ngoài hành lang đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai gai óc.

Không phải là tiếng thét kinh hoảng, mà là phát tiết, phát tiết điên cuồng.

Sắc mặt phu nhân Nicole càng thêm khó coi. Bà vuốt tóc Mundra vẫn luôn gục đầu, áy náy nói: “Xin lỗi. Là ta tự ý lôi con vào chuyện này, kỳ thực ta chỉ định cho cô ta biết khó mà lui”. Bà không đuổi Anita đi bởi vì trên danh nghĩa cô là khách của Hayden, bà có thể không quan tâm danh dự Anita, nhưng không thể không chừa mặt mũi cho Hayden.

Có điều đây là nhân nhượng lần cuối cùng của bà. Lần này bất luận thế nào bà cũng phải nhổ cái đinh này ra khỏi mắt. Bà nhìn Mundra, bất chợt nói: “Hôm nay con ở lại đây đi”

Mundra nghiêm túc hỏi: “Có giường không?”

Cuối cùng phu nhân Nicole cũng để lộ chút dáng tươi cười, “Ta khẳng định có, hơn nữa còn rất rộng rất mềm”

Từ sau lúc bị tát một cái, Anita vẫn ở lì trong phòng. Cô đứng trước cửa sổ trừng mắt nhìn Hayden cưỡi ngựa trở về, nhưng không chạy ra ngoài nghênh đón như mọi ngày. Cô nhất định phải cho hắn biết cô giận thế nào.

Không ngoài sở liệu của cô, Hayden trở về không bao lâu, cửa đã mở ra.

Anita trong lòng mừng rỡ, nhưng vẫn làm kiêu nhẫn nhịn không quay lại, ngạo mạn đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Nhưng lúc này toàn bộ chú ý của cô đều tập trung tại lỗ tai của mình.

Hayden sau khi bước vào cửa, ung dung tựa lên tường, thản nhiên nói: “Chuyện xảy ra sáng nay, ta đã nghe nói rồi”

Anita lúc này mới ủy khuất quay đầu nói: “Hayden…”

“Ta nghĩ, nhà Navister sau này rất khó hoan nghênh cô tới chơi”. Khi Hayden nói, trên mặt vẫn là nụ cười ấy, giống như đang khen ngợi cô.

Khuôn mặt Anita cắt không còn giọt máu. Cô hoảng hốt nhìn Hayden, tựa hồ không tin câu nói kia là từ miệng hắn nói ra. Cô thét tướng: “Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?! Chẳng lẽ ngươi không sợ ta, không sợ ta…” Cô đột nhiên hạ giọng, bàn tay nắm chặt lại giống như đương nắm tấm vé dẫn tới thắng lợi, “Ngươi không sợ ta đối phó phụ thân ngươi sao? Ngươi không sợ ta công bố nơi ở của phụ thân ngươi sao? Ông ta ở trong thành của cha ta, ở đó, lúc nào ta cũng có thể quyết định sống chết của ông ta!”

Hayden nói: “Ta đích xác có quan tâm phụ thân ta”

Anita nghe hắn nói vậy, sắc mặt lập tức hòa hoãn trở lại, “Em biết, em biết anh luôn quan tâm cha mình mà. Cho nên em mới không quản phiền hà hết lần này tới lần khác mang tin tức về cha anh đến cho anh. Anh biết đấy, em luôn chăm sóc cho ông ấy. Ông ấy là cha anh, em nhất định sẽ làm cho ông sống còn tốt hơn cả trước khi rời khỏi nhà Navister. Em cũng sẽ không tiết lộ tin tức về ông cho bất kỳ ai. Em tuyệt đối không để ông cảm thấy mình là quý tộc lưu vong bị người đời khinh bỉ”

Hayden tự tiếu phi tiếu nói: “Xin nghe ta nói xong”

Anita ngậm miệng, hai mắt chờ mong nhìn hắn.

Hayden nói: “Ta quan tâm phụ thân ta, bởi vì ông ấy là phụ thân của ta, trên người ta mang dòng máu của ông ấy. Nhưng, nếu phải lựa chọn giữa phụ thân và mẫu thân, ta sẽ không hề do dự mà chọn mẫu thân. Tựa như bây giờ”

Khuôn mặt Anita chầm chậm méo mó, “Chẳng lẽ anh không sợ tôi đối phó phụ thân anh?”

“Khi ông ấy lựa chọn rời bỏ ta và mẫu thân của ta, đã là một người đàn ông trưởng thành. Lời nói và hành động của ông ấy do chính ông ấy chịu trách nhiệm”. Hayden dừng một chút, mỉm cười với cô nói, “Ta vẫn rất cảm kích cô bấy lâu này không biết mệt mỏi bôn ba lui tới, có điều ta nghĩ, đây là lần cuối cùng”

“Hayden!” Anita kinh hoàng nhìn hắn mở cửa, xoay người bỏ đi, chợt lao tới, muốn ôm chầm lấy hắn, dùng mọi cách có thể níu giữ bước chân hắn, nhưng nghênh diện cô chỉ có cánh cửa đóng sầm. “Hayden!” Cô ra sức đấm lên cánh cửa, tựa như đã phát điên.

Cô không tin cô thất bại như vậy.

Từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Hayden, đã nhận định hắn là người chồng tương lai của cô! Vì hắn mà điên cuồng thu thập toàn bộ thông tin về hắn, thậm chí không từ thủ đoạn mời phụ thân đã mất tích của hắn cùng người tình ông ta về ngụ tại thành thị của mình. Sự tình vừa mới bắt đầu tiến triển thuận lợi, cô quả thực đã xây dựng được cầu nối hai người, nhưng chỉ là cầu nối mà thôi.

Thái độ của Hayden đối với cô giống như đối với một người bạn không quá thân thuộc. Hắn nhiệt tình nhưng không thân mật, hắn ôn nhu nhưng không săn sóc! Khoảng cách như vậy khiến cô điên cuồng, mà cô thực sự điên cuồng, ở ngay trước mặt phu nhân Nicole.

Cuối cùng…

Thu được kết cục như hiện tại.

“Ta không tin! Ta không tin!” Cô lẩm bẩm, đột nhiên xô cửa, lại đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt của Hansen. “Mời cô trở về phòng của mình”. Hắn nói.

“Ta muốn gặp Hayden!”. Cô hét vào mặt hắn.

Hansen giơ bàn tay mang găng, khẽ đẩy vai cô, sau đó đóng cửa lại.

“A!”

Tiếng thét chói tai lại vang lên.

Phu nhân Nicole đứng ở hành lang, diện vô biểu tình nhìn đứa con trai tươi cười đang đi đến.

“Phụ thân của con?” Bà nhìn hắn, vẻ mặt vân đạm phong khinh.

Hayden sờ sờ mũi, lập tức càng cười xán lạn, “Con nghĩ, con có chuyện rất quan trọng muốn nói với người”



Bình luận





Chi tiết truyện