chương 42/ 121

Mundra thản nhiên liếc nhìn gã, tiếp tục leo cầu thang lên tầng.

Gã binh sĩ ngẩn ra rồi lập tức lao đến, vừa vặn nhìn thấy mép váy lướt qua ngã rẽ. “Ở chỗ này!” Gã hô to, chạy theo lên tầng. Các binh sĩ khác nghe tiếng động cũng lao nhao đuổi theo.

Mundra tăng tốc, lanh lẹ xoay người vào hành lang.

Gã binh sĩ nghe được tiếng chân đuổi tới, có điều chưa kịp tới gần, đã bị thuốc nước tạt vào mặt, đau tới ngã ngửa.

Mundra nhìn nước thuốc xanh nhợt trên mặt gã đầy tiếc nuối, rồi mới thản nhiên chạy theo hướng khác.

Tiếng kêu thảm thiết của gã binh sĩ khiến các binh sĩ đuổi theo khác hơi chần chừ. Chờ bọn họ dè dặt lại đây, Mundra đã theo một cầu thang khác lên tầng.

Mặc dù Hayden rất tích cực gây rối, nhưng Blue Castle quá lớn, muốn gặp nhau ở trong một tòa thành rộng lớn như vậy hoàn toàn không phải chuyện dễ, nhất là, trong tòa thành còn có nhiều chướng ngại ngăn cản di chuyển như vậy.

Tựa như hiện tại, Mundra mới thoát khỏi một nhóm truy binh, lại bị một nhóm truy binh khác nối tiếp đuổi theo.

Cậu nhìn đám binh lính tay cầm giáo mắt hung ác, lấy một khúc xương ra khỏi túi không gian làm gậy ma pháp.

Đám lính hiển nhiên bị cây gậy ma pháp này dọa sợ. Bọn họ mặc dù không biết dùng xương làm gậy ma pháp là dấu hiệu của ma pháp sư vong linh, nhưng bảo thạch lấp lánh bên trên thì vẫn nhận ra được. Bọn họ bước chậm lại, mấy người xô xô đẩy đẩy nhau tiến lên.

Mundra cầm gậy ma pháp, liên tục thầm đọc chú ngữ triệu hồi.

Nhưng vô hiệu.

Vô luận là bộ xương, kỵ sĩ vong linh, hay là vu thi đều an an phận phận chết dí ở vong linh giới, không chút động tĩnh.

Mundra nỗ lực thôi động khí vong linh trong cơ thể, nhưng khí vong linh mạnh lên một phần, Quang Minh thần lực cũng tăng cường một phần. Song phương công kích ngày càng kịch liệt, thân thể Mundra một lần nữa trở thành chiến trường của hai lực lượng.

Ánh sáng xung quanh dường như mờ đi.

Đường nhìn của Mundra dần lẫn lộn, nhưng trong đầu có một suy nghĩ rõ ràng vô cùng ——

Biến bọn họ thành bộ xương…

Biến bọn họ thành bộ xương!

Gậy ma pháp trong tay suýt chút nữa bị cậu siết gãy!



Đám binh lính thấy cậu đứng ngây ra một chỗ, hai mắt mờ mịt nhìn bọn họ, vẫn không hề động thủ, lá gan trở nên lớn hơn, nắm giáo đâm về trước thăm dò.

Ngọn giáo sắp đâm vào người cậu, một bộ xương đột nhiên chui lên khỏi mặt đất, xương ngón tay dài mảnh nắm chặt ngọn giáo, sau đó vừa dùng hai hàm trên dưới phát ra tiếng lạch cạch, vừa ấn ngọn giáo xuống.

Pháp sư vong linh số lượng ít ỏi hành động lại kỳ bí, cho nên có rất nhiều người chưa từng thực sự gặp mặt bọn họ. Bởi vậy khi đám binh lính nhìn thấy một bộ xương chỉ toàn xương không hề có da thịt đột nhiên xuất hiện trước mặt, phản ứng đầu tiên là bỏ chạy!

Đám lính ré lên một tiếng, lập tức xoay người chạy ngược trở lại.

Bộ xương không đuổi theo, mà cầm giáo nghiêng sọ đứng tại chỗ, vừa giống như bảo vệ Mundra, lại giống như đang chờ mệnh lệnh kế tiếp của pháp sư vong linh.

Mundra tránh sang bên hai bước, dựa tường ngồi tụt xuống, cơ thể cuộn tròn, dường như định cứ vậy mà ngủ.

Rhodes cuối cùng hết cách phải đi ra khỏi góc trốn. Sau khi trốn thoát khỏi Hansen, gã giả vờ đuổi theo cùng đám binh sĩ một đoạn, nửa đường lại vòng trở về phòng, ai ngờ vừa vặn thấy Mundra ra ngoài. Dọc đường gã luôn theo phía sau, cho đến tận mới rồi.

Sử dụng ma pháp vong linh là để tránh bại lộ thân phận. Michael bản tính đa nghi, ma pháp sư hệ thổ của Blue Castle số lượng lại không nhiều, rất dễ nghi ngờ đến trên đầu mình. Như giờ rất tốt, rất ít người nghĩ được ma pháp sư vong linh còn có thể trở thành ma pháp sư nguyên tố.

Rhodes lệnh cho bộ xương đang đứng tại chỗ chờ lệnh di chuyển ra đầu hành lang canh gác, sau đó vỗ nhẹ lên mặt Mundra.

Mundra rung rung lông mi, mở mắt.

Khí vong linh cùng Quang Minh thần lực dần lắng xuống, lại một trận hòa.

Rhodes nói: “Ổn chứ?”

Mundra liếc nhìn gã, “Tháo ra”

Rhodes nói: “Ngươi định khi nào thì về?”

“Tháo ra”. Mundra dựa vào tường, thân thể vẫn không có sức lực, nhưng ánh mắt như đao, thanh tỉnh mà sắc bén.

Rhodes thở dài, đột nhiên lấy ra một chiếc chìa khóa nhét vào tay cậu.

Mundra lập tức phấn chấn.

Rhodes đè vai cậu lại, thấp giọng nói: “Hayden biết ngươi là pháp sư vong linh không?”

Mundra lắc đầu.

Rhodes tháo bọc tai, để lộ nửa cái tai, “Ngươi nhìn thấy kết cục của ta không?”

Mundra nhíu mày.

Rhodes đeo lại bọc tai, chậm chạp đứng dậy nói: “Lần này, coi như ta trả hết giao tình với thầy ngươi, sau này dựa vào chính mình”. Gã bước hai bước về phía lối đi có bộ xương canh gác, chợt dừng lại, nói xa xăm, “Có lẽ lần gặp sau, chúng ta chính là địch nhân”



Thực cmn ngu rồi!

Nếu Mundra khăng khăng một phe với Hayden, trả thù sẽ càng khó!

Rhodes vừa hung hăng thầm mắng bản thân, vừa làm bộ tiêu sái rời đi.

Mundra nhìn bóng lưng gã, kéo ống tay áo lên, sau đó tìm lỗ khóa trên vòng tay, thật vất vả mới nhìn được cảnh chìa khóa cùng lỗ khóa kết hợp, lập tức cắm chìa vào, chỉ nghe cách một tiếng, vòng tay rốt cuộc rời ra.

Cậu tháo vòng tay ra, bỏ vào túi không gian.

Chỉ chớp mắt, khí vong linh phun trào điên cuồng, giống như đê vỡ! Khí vong linh vẫn luôn bị bao vây quẩn quanh phá đê lao xa vạn dặm, không thấy tung tích.

Trên dưới toàn thân cậu dường như đều ngập tràn năng lượng.

Trước khi đeo vòng tay, cậu chưa bao giờ biết hóa ra mình lại có sức mạnh cường đại như vậy!

“Ha ha ha…”

Cảm giác gần gũi cùng an toàn đã lâu không thấy khiến Mundra nhịn không được cất tiếng cười to.

Rhodes chưa kịp đi xa nghe thấy tiếng cười của cậu, thiếu chút nữa té ngã.

Nó là thằng đần à?

Cho dù tháo vòng tay rồi cũng không cần huênh hoang thế chứ? Pháp sư vong linh từ trước đến nay thư từ kín đáo, giết người âm thầm, chỉ có nó với thầy nó, không ra tay thì thôi, một khi ra tay không làm ra chút chuyện kinh thiên động địa là không xong!

Rhodes định trở lại kêu cậu an phận chút, nhưng còn chưa kịp bước ra nửa bước đã nghe tiếng bước chân lao xầm xập từ trên tầng xuống. Gã lập tức đổi ý, thu hồi bộ xương chạy xuống tầng.

Mặc kệ đi.

Dù sao mới nãy đã nói rất rõ ràng rồi. Hắn nên làm đều đã làm, còn lại tự nó đi mà giải quyết. Chung quy không thể để bát cơm khó khăn lắm mới lượm được mạc danh kì diệu đánh rớt.

Rhodes nghĩ vậy, không hề quay đầu biến mất nơi cầu thang.

Chờ ba giáp bạc dẫn theo binh lính đuổi tới, chỉ thấy một người mặc áo khoác ma pháp sư màu xám đứng giữa hành lang, khuôn mặt bị vành mũ áo khoác che khuất, chỉ để lộ chiếc cằm nhọn.

“Ngươi là ai?” Giáp bạc dè dặt hỏi. Khí thế gã bị áp chế hoàn toàn. Chứng minh thực lực đối phương vượt xa gã.

Mundra duỗi tay, khua tùy ý trong không trung.

Lập tức, từng bộ xương trồi lên khỏi mặt đất, phát ra tiếng lạch cạch dọa người.

“Pháp sư vong linh!” Giáp bạc nhảy dựng lên. Mặc dù khuôn mặt gã bị che khuất, nhưng giọng nói không che giấu nổi kinh hoàng.

Đám xương bất ngờ xông tới, nhào lên người bọn họ.

Binh lính hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, chờ đầu xương chọc vào người mới sợ hãi hét loạn lên.

Giáp bạc dù sao cũng là kỵ sĩ, nhanh chóng nắm vững tình huống, đảo khách thành chủ tấn công bọn chúng.

Bộ xương không ngừng dồn dập xuất hiện. Đối với pháp sư vong linh mà nói, bộ xương là dùng không hết, căn bản không cần lo lắng đến vấn đề lãng phí. Nhưng cuộc chiến giằng co khiến cậu cảm thấy mất kiên nhẫn.

Mundra quyết định dùng thử vu thi sau khi thu phục vẫn chưa dùng lấy một lần. Có ma trơi xanh biếc bên cạnh bảo hộ, nó thuận lợi sử dụng ma pháp hệ thủy. Nước tràn ra nửa đường ngưng tụ thành băng, đâm thủng đầu một giáp bạc. Máu tươi bắn lên người một giáp bạc khiến ánh mắt gã nhuốm sợ hãi. May mà đồng bạn gã kịp kéo gã, nếu không có thể trong lúc ngây người gã đã bị băng tiễn đoạt mạng.

“Trong thành xuất hiện pháp sư vong linh, chúng ta nhất định phải báo cho thành chủ!” Giáp bạc kia trấn tĩnh nói.

Đồng bạn gã cuối cùng cũng thôi hoảng sợ bình tĩnh lại, gật đầu.

“Cậu đi đi”. Giáp bạc nói xong, cầm kiếm xông đến vu thi, hiển nhiên là muốn hi sinh chính mình ngăn cản công kích của đối phương.

Thế nhưng, gã tính toán trật thời cơ.

Đồng bạn của gã còn đang chần chừ, nhìn thấy giáp bạc đã bị đâm thủng đầu chầm chậm đứng dậy, hai mắt vốn sáng ngời đã bao phủ một lớp tử khí.

Mundra tiếc nuối thở dài. Kỵ sĩ vong linh thu phục nhanh như vậy sẽ làm hỏng thời gian đảm bảo chất lượng của chúng nó, đại đa số dùng một lần rồi sẽ không thể dùng lại. Kỵ sĩ vong linh cậu có rất nhiều, nhưng mặc giáp kiên cố như vậy không thường thấy, cậu vốn định sưu tập đủ một bộ, hiện tại xem ra, không quá dễ dàng.

Người đối với sự vật không biết nhiều ít đều sợ hãi quá mức.

Giáp bạc nhìn đồng bạn trở thành con rối trong tay pháp sư vong linh, tay chân lạnh lẽo, trong tai ong ong, ngay cả đối phương giơ kiếm đâm tới cũng không phản ứng.

“Harry!” Giáp bạc bị vu thi công kích bằng đạn băng đã không còn lực đánh trả không cam lòng hét lên.

Giáp bạc tên gọi Harry lúc này mới xoay người, chật vật nhảy sang bên, ngay cả như vậy, kiếm trong tay gã kỵ sĩ mới nhậm chức kỵ sĩ vong linh giáp bạc vẫn chém nên một vệt máu thật dài trên mặt gã.

Harry vừa đứng vững, liền cảm thấy chân cứng ngắc, cơ thể mất tự chủ ngã sấp về trước. Giáp bạc đổ ầm xuống đất, gã bất chấp đau đớn, vô thức lăn qua bên, nhưng vừa vặn trúng xương đâm, xương đâm vào mắt gã, chọc thủng đầu, xuyên tới tận mũ giáp sau đầu.

Giáp bạc bị vu thi làm cho không thể chạy nữa vốn trông cậy đồng bạn của mình chạy đi báo tin, hiện tại thấy cậu ta chết trước mình, trong lòng trào dâng cảm giác tuyệt vọng vô lực, mặc dù thân thể còn chống cự, nhưng phòng tuyến đáy lòng đã bị phá, chỉ sau một lượt đấu, đã bị vu thi đóng băng hai chân, kỵ sĩ vong linh giáp bạc đứng bên cạnh há miệng chờ sung lập tức một kiếm chém bay đầu.

(*) bà Bính chơi cú này bạo lực tâm hồn thiếu nữ quá T____T nói chung em đả đảo phần này (╯°□°)╯︵ ┻━┻

Chiến đấu kết thúc, Mundra thu hồi vu thi, sau đó kiểm tra cẩn thận ba cỗ thi thể kỵ sĩ giáp bạc, cuối cùng lắc đầu. Một cỗ dùng bừa bãi, đã hết cách sửa chữa. Hai cỗ khác một thiếu đầu, nếu muốn dùng thì phải khâu đầu vào, quá phiền. Một tinh thần lực quá yếu, sử dụng cũng không có uy lực gì. Dù sao nơi này còn rất nhiều kỵ sĩ giáp bạc như vậy, cậu có thể từ từ mà chọn.

Lại nói, thực ra cậu càng hứng thú với kỵ sĩ giáp vàng.

Trước giờ cậu vẫn cái tính thích làm liền làm, lập tức bị kích động mà triệu hồi hơn một nghìn bộ xương sục sạo khắp Blue Castle tìm người. Chính cậu thì tiếp tục leo cầu thang lên tầng.

Dọc đường gặp không ít chướng ngại, có điều trước khi cậu xuất hiện, đã bị bộ xương giải quyết hoặc bị dọa chạy biến.

Ầm.

Phía trên đột nhiên dội đến tiếng nổ.

Mundra nheo mắt, gọi một bộ xương đến hỏi.

Là Hayden?

Mắt cậu lóe sáng, mê man trộn lẫn hưng phấn.

Rất muốn vu thi ma võ song tu a…

Tay phải cậu siết chặt gậy ma pháp.

Nhưng, nếu trở thành vu thi rồi, Hayden sẽ không còn ý thức bản thân nữa?

Nghĩ đến đôi mắt sáng lấp lánh cùng nụ cười mỉm trên miệng Hayden, cậu lại do do dự dự cất gậy ma pháp đi.

Nhưng, nếu không trở thành vu thi, một ngày nào đó hắn sẽ bỏ đi?

Gậy ma pháp lại được lấy ra.

Có lẽ cậu có thể hỏi hắn có nguyện ý cùng đến Xiguimo…

Gậy ma pháp lại được cất về.

Cứ như vậy, gập ma pháp bằng xương chốc chốc xuất hiện trong tay cậu, chốc chốc lại bị cậu cất trở về, chốc chốc lại lấy ra… Lặp đi lặp lại, tựa như nội tâm do dự giãy giụa của cậu.

Một cụm lửa đột nhiên bắn xuống từ trên cao.

Mundra giơ tay, lòng bàn tay lấp lóe một cụm ma trơi xanh biếc. Hỏa diễm đụng phải ma trơi, phút chốc tắt ngóm.

“Ngươi là ai?” Ba ma pháp sư lao xuống, trong tay cầm ma pháp trượng, vẻ mặt kinh hoảng.

Mundra kéo vành mũ, giấu kín mặt trong bóng tối, không nói một tiếng triệu hồi ba vu thi cùng ba kỵ sĩ vong linh.

“Trong thành xuất hiện pháp sư vong linh?!”

Khi Michael nhận được tin này, bộ xương đã chiếm cứ nửa tòa thành. Quân lính tử thương nhiều vô số kể, giáp bác trở thành chủ lực tiêu diệt bộ xương, nhưng bộ xương cứ như là vô tận, ít đi một bộ, sẽ chui ra hai bộ. Các giáp bạc tiêu diệt càng mau, tốc độ tăng thêm của chúng nó lại càng nhanh. Cứ tiếp tục như vậy, Blue Castle sẽ nhanh chóng trở thành tòa thành xương khô.

“Một lũ ăn hại!” Khuôn mặt Michael trở nên vặn vẹo, “Kêu bọn chúng đi tìm pháp sư vong linh kia trước!” Vừa hay gặp Rhodes đi lên, lão lập tức trút giận vô gã, “Khốn kiếp! Ngươi đi chết ở đâu?”

Phản ứng của lão nằm trong dự liệu của Rhodes. Gã cung kính nói: “Dọc đường tôi gặp được binh sĩ ngài phái đi tra hỏi nô lệ, để chắc chắn, tôi tự mình đưa bọn chúng tới đây”. Gã nói, lôi người ở phía sau ra.

Tâm tình Michael vừa mới chuyển tốt một chút, lại bởi vì khuôn mặt lạ hoắc đằng trước mà u ám trở lại, “Nó là ai?”

Darren nhìn lão chỉ vào Arnold, không tự chủ nhích đến trước người Arnold, muốn dùng chính mình cản tầm nhìn của lão. Nếu nói lúc Rhodes ở đằng trước bọn họ, cậu còn ôm hi vọng nhỏ bé đối với tương lai, thì giờ khắc này, trong lòng cậu chỉ còn tuyệt vọng cùng mỏi mệt vô tận. Mặc dù cậu chưa từng nhìn thấy chủ nhân Blue Castle, nhưng lời đồn về lão thì nghe nhiều lắm. Đừng nói Arnold đã bị thương thành thế này, cho dù không bị thương, bọn họ cũng không thể chạy thoát khỏi tay lão. Nếu nói còn có gì đáng gọi là may mắn, chính là chí ít bọn họ có thể chết cùng một chỗ.

“Nó chắc là đến cứu bạn”. Rhodes nói.

Michael nổi giận đùng đùng, “Từ khi nào thành của ta ngay cả nô lệ cũng có thể tùy tiện ra ra vào vào như thế! Ta muốn vặn gãy hết cổ đám thủ vệ ngày hôm nay!”

Rhodes cúi đầu không lên tiếng.

Michael nói: “Còn nữa! Đứa con gái đâu? Nó ở đâu?”

“Tôi không rõ”. Rhodes cực kỳ vô trách nhiệm phủi bay quan hệ, sau đó lùi sang một bên.

Ánh mắt hung ác của Michael lia về phía gã lính nhận lệnh trước đó.

Gã lính sợ đến nhũn cả chân, quỳ trên đất nói: “Cô ta, không thấy cô ta đâu nữa”

Xoạt.

Michael thuận tay rút trường kiếm giắt bên hông giáp bạc đứng bên cạnh, sau đó dùng hai tay giơ cao, chém về phía gã lính.

Gã lính vô thức tránh sang bên, lại bị Rhodes đá trở về, đầu vừa vặn ở ngay dưới kiếm Michael. Kiếm chém lút đầu, gã nằm trên đất co quắp hai lượt mới chết.

Sau khi giết người trút giận Michael rốt cuộc tỉnh táo lại. Lão buông kiếm, lôi khăn tay ra chùi vết máu trên giầy, sau đó đứng thẳng dậy, mở miệng âm trầm nói: “Tìm bằng hết bọn chúng, mặc kệ là bao nhiêu người, mặc kệ là pháp sư vong linh hay là nguyên soái Đế Quốc, ta muốn hôm nay bọn chúng phải chết ở chỗ này! Một người cũng không chạy thoát!”

Một ma pháp sư phía sau lão đột nhiên nói: “Trong thành còn có một ma pháp trận truyền tống”

Ngọn lửa độc ác trong mắt Michael lúc sáng lúc tối, lát sau lão nhe răng cười nói: “Tốt lắm”

Tổ hợp vu thi kỵ sĩ vong linh hai đánh một nhanh chóng tiêu diệt ba ma pháp sư.

Mundra cực kỳ khinh thường thực lực ma pháp sư, không có ý định lôi kéo bọn họ vào đại quân vu thi của mình. Từ sau khi gặp được Hayden, cậu phát hiện tầm mắt mình cao lên không ít.

Sắp xếp vu thi và kỵ sĩ vong linh xong, cậu đang muốn nhấc chân đi tiếp, liền cảm thấy cơn choáng váng quen thuộc.

Vết thương Olivia gây ra bị cậu lờ đi vẫn chưa khỏi hẳn, lúc trước cậu luôn chịu xung đột giữa Quang Minh thần lực và khí vong linh, không cảm thấy loại khó chịu này, hiện tại di chứng vết thương lại xuất hiện. Tinh thần lực của cậu hiển nhiên thua xa ngày trước.

Nhớ trước đây không lâu, cậu còn rất muốn dùng vết thương này tưởng niệm Olivia, hi vọng cô ta trở thành vu thi của mình, nhưng hiện tại phát hiện nhiệt tình thiếu thiếu, trong đầu bất ngờ hiện lên lại là Hayden.

Vu thi như vậy…

Mundra ủ ê lấy bàn chải ra chà vu thi ma pháp sư hệ thủy.

Bàn chải không phải cái thuận tay kia.

Vu thi không phải cái vừa ý kia.

Chà tới chà lui, Mundra ngứa tay lấy găng đeo vào, lấy ra một con dao nhỏ, giải phẫu vu thi, sau đó rút xương, dùng thuốc nước rửa sạch, lại xếp chúng thành bộ xương…

Thế này thuận mắt hơn.

Mundra mặc kệ đống thịt rữa, thỏa mãn thu hồi dụng cụ, lệnh cho bộ xương mới ra lò đi trước mở đường, mình thì theo phía sau.

Kỳ thực vu thi trở thành bộ xương rồi chẳng còn giá trị gì, cho nên không đi được bao lâu, bộ xương đã bị giáp bạc lao từ trên xuống chém thành hai nửa.



Hayden?

.

Bình luận





Chi tiết truyện