chương 79/ 344

Du Thần Ích đem thân thể nặng nề của mình đè trên người Văn Hinh, sau đó bắt đầu độn thủ xé rách y phục của cô, “ Cô không phải vẫn muốn leo lên giường của tôi sao? Đã như vậy, vậy tôi sẽ thành toàn cho cô, để cho cô thân làm chó cũng không bằng, mà là tiện nô( nô lệ. tiện nhân)!” Nói xong không khỏi tăng thêm sức lực trên tay.

Nghe những lời vũ nhục của hắn, lòng Văn Hinh đau như bị đao cắt, cô cảm giác mình bị tổn thương vô cùng nặng nề. Chẳng lẽ trong mắt của anh ta, cô chính là một kẻ đê tiện như vậy sao?

Uất ức trong lòng khiến nước mắt cứ thế không hề báo trước tràn ra ướt mi, cô cố chịu đựng đau lòng, đột nhiên không giãy giụa nữa. Bởi vì cô biết, bằng sức lực của mình, cô căn bản không địch lại được anh ta, chứ đừng nói là chạy ra khỏi cái phòng dươi tầng hầm nhỏ bé này, chỉ sợ ngay cả rời khỏi anh ta một bước cũng không thể.

Trên mặt đất, khắp nơi đều là y phục bị ném, y phục của cô cùng y phục của anh ta ném hỗn độn, giống như là tất cả vĩnh viễn không thể kết hợp lại được với nhau vậy ( chỗ này ta cũng k rõ lắm, nguyên gốc là : vĩnh viễn không giải được tử kết)

Khi tay anh ta phủ lên toàn thân của cô, khi anh ta hôn khắp người để lại vết hôn chi chit trên da thịt trắng noãn của cô thì nước mắt của cô càng rơi mạnh hơn, chỉ còn cảm giác vào giờ khắc này, toàn bộ thế giới dường như bị sụp đổ.

Nước mắt của cô chẳng những không hề khiến Du Thần Ích động lòng, ngược lại dường như càng thêm chọc giận anh ta, khiến anh ta càng tăng thêm tốc độ của mình. Anh ta nâng hai chân của cô lên cao, bên hông chợt động một cái, đem vật nam tính của chính mình đã sớm bành trướng đâm thật sâu vào trong cơ thể của cô, sau đó không đợi cô thích ứng với nó, liền nhanh chóng ra vào hết lần này tới lần khác… ( đùa chứ H it quá)

Cũng không biết đến tột cùng là anh ta ở trên người cô phát tiết máy lần, cho tới cuối cùng, lửa giận của anh ra cũng dần dần nguôi đi, anh ra mới rời đi.

Mà lúc này đây, Văn Hinh đã sớm không còn chảy nước mắt nữa, cô của hôm nay, toàn thân đau nhức nằm không hề nhúc nhích, vẻ mặt ngơ ngác, nhìn cô trông cực kì giống một con búp bê rách nát, khiến người ta không nhịn được mà đau lòng.

Nhưng mà trước mặt cô là Du Thần Ích, là cái tên Du Thần Ích cực kì hận cô, cho nên anh ta sẽ không yêu thương cô, cũng sẽ không thương hại cô, mà anh ta chỉ càng thêm thống hận cô, càng thêm xem thường cô.

Anh ta đứng lên nhặt y phục của mình dưới đấy mặc vào từng cái một, xong xuôi, anh ta mới quay đầu nhìn Văn Hinh vẫn đang nằm trên mặt đất, đôi mắt đen không hề mang theo một tia tình cảm nào. Thấy bộ dạng ngu ngơ của Văn Hinh, khóe miệng anh ta không khỏi nhếch lên cười lạnh một cái, sau đó không thèm quay đầu lại mà đá cánh cửa rời đi.

Đi tới bên ngoài, chỉ thấy Diêu Phương, Lạc Tình và Lam Dật Thần vẫn ngồi ở đằng kia, ba người họ không ai nói một lời nào, nhưng trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ bất đồng. Diêu Phương như là đã đoán trước được, làm như chuyện gì cũng đều nắm trong lòng bàn tay mình. Lạc Tình lại đứng ngồi không yên, bộ dangs vô cùng nóng nảy. truyện được lấy từ nguồn DocTruyen.Org

Mà lam Dật Thần lại có vẻ nhàn nhã hơn nhiều, vừa thưởng thức trà vừa lật tạp chí, bộ dáng kia tựa như đem nhà họ Du thành nhà hắn, không hề có một chút câu nệ.

Nhìn thấy Du Thần Ích đi ra, hắn lập tức buông tạp chí trong tay , xông tới rồi lại duỗi đầu nhìn về phía sau lưng anh ta một chút, lúc này mới hỏi:” Cái đó… Chị dâu đây?” Hắn hỏi, trong lòng không khỏi bội phục Du Thần Ích, cư nhiên lại có thể kiên trì làm trong thời gian dài như vậy, chẳng lẽ tên này chính là siêu cao thủ trong truyền thuyết sao?

"Làm sao cậu còn chưa đi?" Du Thần Ích trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó không để ý tới người khác, trực tiếp bỏ ra ngoài.

Du sáng sớm ích lại hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó không để ý tại chỗ người khác, trực tiếp đi ra ngoài.

Lam Dật Thần vội vàng đi theo, "Này, cậu đi đâu vậy?"

Bình luận





Chi tiết truyện