chương 317/ 344

Văn Hinh nhìn bàn tay anh vẫn nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của cô, cô cảm thấy vừa ấm áp, lại có chút uất ức. Tựa như một dòng nước ấm theo kẽ đôi bàn tay của anh và cô chảy vào trong long mình, khiến lòng cô thoáng chốc trở nên đong đầy.

Giây phút này, cô chợt nhận ra thế nào gọi là hạnh phúc!

Mọi đau khổ cô phải trải qua từ trước tới giờ, tựa như là để chuẩn bị cho sự hạnh phúc lúc này vậy. Bởi vì chỉ có thương qua, đau qua, có khóc, có cười, để lúc này, chỉ một câu nói tưởng chừng vô cùng đơn giản nhưng lại khiến cô cảm thấy dường như cả thế giới đang thay đổi vậy, từ đen tối biến thành những màu sắc rực rỡ.

“ Hi vọng anh sẽ nhớ những lời anh nói hôm nay!” Cô cúi đầu, nở nụ cười nhàn nhạt, rõ rang là khuôn mặt tươi cười vui vẻ, mơ hồ lại có chút khổ sở.

Cô làm vậy vì muốn khẳng định lại câu nói của Du Thần Ích. Sau lần đó, chỉ cần có thời gian, Du Thần Ích sẽ ở bên cạnh cô, sẽ có lúc sẽ cùng cô đi phơi nắng, cũng sẽ có lúc cùng cô ra vườn hoa đi dạo một chút, lai có lúc sẽ ôm cô cùng nhau ngồi trên ghế salon xem phim.

Vì muốn chăm sóc Văn Hinh, cho nên Du Thần Ích cũng sẽ mang bớt công việc ở công ty về nhà làm, mà lần nào trong khi anh ngồi làm việc, Văn Hinh sẽ cầm một cuốn sách, cô có thể ngồi bên cửa sổ phơi nắng, lặng lẽ xem sách, cô muốn ở cùng một không gian với anh. Nhưng cuối cùng, cô lại ngủ thiếp đi, mà lần nào tỉnh lại, cũng phát hiện mình đang nằm gọn trong một lồng ngực ấm áp, cái ôm đó của anh khiến cô ngủ say sưa.

Cô không hề nhúc nhích, lặng lẽ cảm thụ cái ôm ấm áp của anh, cái ôm ấy tựa như có ma lực, khiến cô cảm thấy an lòng, tràn đầy hạnh phúc.

Cô thậm chí còn không dám tin tưởng, mình và Du Thần Ích cũng sẽ có một ngày như thế, từ lúc vừa mới bắt đầu tới giờ, cô chưa bao giờ dám nghĩ tới ba chữ yêu đương với anh. Mặc dù đến bây giờ anh cũng không hề nói với cô ba chữ kia, thế nhưng những gì anh đối với cô, đã vượt xa khiến cô cảm động. đối với cô mà nói, vậy là đủ rồi.

Cô có thể cảm nhận được, mình được anh nâng niu, che chở, tỉ mỉ cẩn thận, giống như chỉ sợ cô có thể té ngã bất kì lúc nào vậy, khiến cô cảm động nhưng rồi lại sợ, sợ rằng hạnh phúc đến quá mau, quá ngắn, chỉ sợ một khắc sau, anh sẽ lại trở lại làm Du Thần Ích trước kia vậy.

Cuối cùng, sự lo lắng của cô, rốt cuộc cũng trở thành sự thực.

Trời đang mưa, Văn Hinh đang rảnh rỗi liền đi vào thư phòng của Du Thần Ích tìm sách để đọc, lại nhìn thấy trên bàn làm việc của anh có một phần văn bản. cô không khỏi tò mò cầm lên xem, nhìn mấy lần, cô cũng nhận ra đây là một phần văn bản liên quan tới hợp đồng của công ty, đang lúc cô định nhìn chi tiết thì cửa thư phòng đột nhiên bị mở ra, Du Thần Ích đi vào.

Bình luận





Chi tiết truyện