chương 118/ 344

Anh nói xong, thấy sắc mặt của Lăng Hạo Hiên có chút biến hóa, vì vậy mới nói tiếp:

“ Còn nữa, tiền lương một tháng của anh là bao nhiêu? Anh có khả năng đảm bảo cho Văn Hinh có thể vô lo vô nghĩ việc cơm áo gạo tiền sao?”

Lăng Hạo Hiên trầm mặc, vẻ mặt tỏ ra hơi khó chịu. Mặc dù thu nhập của anh có thê coi là khả quan, nhưng mà so với Tề Nhân Kiệt, thì tiền lương của anh coi như muối bỏ biển rồi.

Anh biết Tề Nhân KIệt có rất nhiều tiền, năm trăm vạn mà anh ta không hề chớp mắt liền tặng không cho anh. Mà năm trăm vạn này đối với anh, coi như không ăn không uống tiết kiệ, cũng phải mấy chục năm mới dành dụm được.

( chém kinh thế?)

Anh làm sao so kịp với anh ta đây?

Thấy Lăng Hạo Hiên không nói lời nào, Tề Nhân Kiệt rốt cuộc cũng nói ra ý tứ lần này anh đến,

“ Thật ra thì lần này tôi tới, chính là đón Văn Hinh về nhà tôi, hơn nữa tôi sẽ thuê người giúp việc đặc biệt tới chăm sóc cô ấy, để cô ấy có điều kiện nghỉ ngơi tốt nhất, điều này tôi có thể cam đoan với anh.”

Anh biết quan hệ giữa Lăng Hạo Hiên và Văn Hinh không hề tầm thường, anh cũng nhận ra Lăng Hạo Hiên thích Văn Hinh, cho nên nếu như anh có thể mang Văn Hinh về nhà mình ở, nhất định phải được anh ta đồng ý mới được.

Lăng Hạo hiên nghe Tề Nhân Kiệt nói vậy, cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, lâu sau vẫn một mực cự tuyệt:

“ Không cần, tự tôi sẽ chăm sóc Văn Hinh.”

Mặc dù anh biết Tề Nhân Kiệt có tiền, nhưng anh so với tề Nhân Kiệt này lại có tình hơn. Anh không biết vì sao tề nhân Kiệt lại đối xử tốt với Văn Hinh như vậy, cho nên anh tuyệt đối không yên tâm để anh ta mang Văn HInh đi.

"Văn Hinh, chúng ta đi thôi."

Anh nói xong, dắt tay Văn Hinh đi, nhưng lôi kéo cũng vô ích. Anh không khỏi nghiêng đầu nhìn lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng Văn Hinh rồi, sau đó anh lại quay đầu nhìn lại, Văn Hinh cũng không có trong phòng bệnh, anh lập tức nóng nảy lên,

"Văn Hinh?" Anh vội vàng chạy ra ngoài, muốn đi tìm Văn Hinh.

Lúc này, Tề Nhân Kiệt mới phát hiện không thấy Văn Hinh, vì vậy cũng chạy theo Lăng Hạo Hiên ra khỏi bệnh viện.

Hai người tìm khắp bệnh viện một lượt, vẫn không tìm được bóng dáng cô.

“ Thế nào, tìm được Văn Hinh không?’

Tề Nhân Kiệt nhìn vẻ mặt nóng nảy của Lăng Hạo Hiên, cũng lo lắng theo.

Cô gái kia không phải cứ như vậy mà đi không một lời chào chứ? Cô ấy không có nhà để về, cô ấy có thể đi đâu được?

Lăng Hạo Hiên cơ hồ đẽ tìm khắp cả bệnh viện , cũng tới ba bốn lượt rồi, mà vẫn không hề thấy Văn Hinh, trong lòng anh vô cùng rối rắm.

Tề Nhân Kiệt lắc đầu một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cổng bệnh viện,

“ Tôi đoán cô ấy nhất định đã đi khỏi bệnh viện rồi, chúng ta ra bên ngoài tìm một chút đi, cô ấy mới rời đi không lâu, nhất định sẽ tìm được.”

Lăng Hạo hiên gật đầu đồng ý.

Lăng Hạo Hiên cùng Tề Nhân Kiệt đang tìmcô long trời lở đất , Văn Hinh lại một mình rời bệnh viện. Nhìn dòng người chạy tới chạy lui trên đường, cảnh tượng vồn vã giống như vĩnh viễn chỉ có vộ vàng tấp nập vậy. Cũng chỉ có cô, một người chỉ bang quơ trên phố, không biết đường đi, không biết đi đâu về đâu, trong lòng cô chỉ còn một tương lai mù mịt, ngỡ ngàng.

Bình luận





Chi tiết truyện