chương 307/ 344

"Đi thôi, chị dâu!" Lam Dật Thần cẩn thận đỡ Văn Hinh, dẫn cô đi lên lầu trên.

Căn phòng này là phòng bao, Lam Dật Thần vừa đẩy cửa phòng ra, một cỗ mùi rượu cay nồng gay mũi lập tức xông tới, khiến dạ dày Văn Hinh sôi sục, suýt nữa phun ra.

Lam Dật Thần cũng ngửi thấy, không khỏi nhíu chặt chân mày, "Chị dâu, ngươi trước đứng bên ngoài một lát, ta đi đem máy điều hòa không khí mở ra đổi lại không khí." Nói xong, nắm lỗ mũi đi vào.

Văn Hinh đứng bên ngoài một lúc lâu, trong thời gian này, thật ra thì cô vốn định cứ như thế rời đi. Ban đầu cô nghe Lam Dật Thần nói Du Thần Ích không thể cứu được rồi, cô cho là nói sinh mệnh của Du Thần Ích đang gặp nguy hiểm, cho nên mới nóng lòng lo lắng muốn đi tới thăm anh ta một chút. Tuy nói không muốn, Lam Dật Thần lại mang cô tới quầy rượu, thời điểm đi vào quầy rượu, trong lòng của cô đã mơ hồ hiểu rõ điều gì. Đặc biệt là căn phòng bao này, thời điểm cửa phòng được mở ra, nội tâm cô càng thêm xác định, cô có chút hối hận nhất thời vì đã tới đây cùng Lam Dật Thần.

Nhưng mà cô không có rời đi ngay lập tức, là bởi vì… Cô vẫn còn muốn nhìn anh ta một chút, xem hiện giờ anh ta như thế nào.

Ước chừng khoảng mười phút, cuối cùng Lam Dật Thần cũng chạy từ bên trong ra ngoài, thấy văn Hinh vẫn còn đứng ở cửa, trong mắt anh có một tia vui mừng, “ Bây giờ có thể vào rồi,” Anh nói.

Văn Hinh gật đầu một cái, theo anh tiến vào, nhìn thấy tình hình bên trong thì cô lập tức chết chân tại chỗ.

Lúc này, cả phòng sương, trên mặt đất, vỏ chai rượu bị ném la liệt khắp nơi, bừa bãi. Trong lòng cô chợt lạnh, không dưới 30 chai, chai bia, rượu đỏ, rượu trắng…

Cô nhìn thấy liền kinh hãi không thôi, nhiều vỏ chai rượu như vậy, anh ta đã uống bao lâu mới có nhiều chai rượu như vậy. Cô nhìn trên dưới, muốn tìm xem người kia, lại không thấy bóng dáng, cuối cùng tầm mắt cô đầy nghi ngờ rời về phía Lam Dật Thần.

Lam Dật Thần dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của cô, cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ghế sa lon, tại một góc nhỏ, nơi nào đó, một người đàn ông cao lớn đang ngồi dưới mặt đất, dựa cả người vào tường, trong tay anh ta vẫn còn một chai rượu đã uống nửa chai, cúi thấp đầu, dường như đã ngủ rồi.

Văn Hinh chứng kiến tình hình Du Thần Ích hiện giờ, lập tức trợn to hai mắt, vẻ mặt tỏ rõ vẻ khó tin.

Đây chính là cái tên luôn hăng hái, lãnh khốc vô tình Du Thần Ích sao?

Nhìn anh ta lúc này, tóc như kiền ba ba, như rơm rạ vậy, rối loạn, khuôn mặt trắng bệch, râu ria xuề xòa, quần áo trên người cũng nhăn nhúm, thật giống như đã mấy ngày không hề tắm rửa qua vậy.

Ah, đợi chút, bộ trang phục này nhìn quen mắt như vậy?

Bình luận





Chi tiết truyện