chương 57/ 344

’’Cái này tôi hiểu rõ, tôi dĩ nhiên biết Du Thần Ích không thích tôi, hăn thích phụ nữ đầy đặn, mà tôi thì quá gầy.” Văn Hinh nói qua mắt hơi quét qua Lạc Tình, rõ ràng là ý như vậy, nói đúng ra thì cô cũng quá gầy.

Nghe vậy, Lạc Tình cúi đầu nhìn thân thể mình một chút, sau đó lại nhìn Văn Hinh, trong mắt đột nhiên lóe lên, trông có vẻ như là đã bừng tỉnh.

Sau đó, Văn Hinh nhân cơ hội này mới mở miệng nói:” Phu nhân cho tôi lên gọi cô xuống lầu ăn cơm, còn nói nếu như cả ngày không ăn chút cơm nào, ngày thứ hai chắc chắn sẽ gầy đi không ít.”

“ Hừ!” Lạc Tình nghe vậy, hung hang lườm Văn Hinh một cái sau đó quay đầu đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng cô ta phẫn hận rời đi, Văn Hinh không khỏi bật cười, sau đó cũng đi theo ra ngoài.

Thấy Lạc Tình đi ra thật, Diêu Phương bình tĩnh, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó lại liếc nhìn thấy Văn Hinh đi đằng sau, thấy trên gương mặt cô nở nụ cười nhàn nhạt, trong mắt của bà cũng lộ ra ý cười nhưng không dễ phát hiện.

Không ngờ, một Lạc Tình bình thường luôn miệng kêu muốn giảm cân, tối nay lại ăn liên tiếp hai bát cơm đầy, còn uống thêm một bát canh xương, lúc này mới hài lòng buông bát đũa xuống. Người khác đều cho rằng cô ta vì đói bụng nguyên một ngày, cho nên mới phải ăn nhiều như vậy, chỉ có Văn Hinh biết, cô ta bởi vì nghe lời cô vừa nói, muốn biến thành loại phụ nữ mà Du Thần Ích thích.

Tối hôm nay, Du Thần Ích vẫn như mọi khi không về nhà, Văn Hinh nằm trằn trọc không ngủ được, cô khẽ trở mình, trong lòng cực kì nóng nảy.

Không thể để chuyện như thế xảy ra nữa!

Nhớ tới ngày hôm qua cha và em trai tới tìm mình, lúc này cô chật vật không chịu nổi, cô không khỏi càng thêm nóng nảy. Cô biết những người cho vay lãi suất cao đều là xã hội đen, hơn nữa lòng dạ độc ác, chỉ nói một không nói hai, căn bản không coi luật pháp ra gì. Nếu như tháng này không có tiền trả cho chúng, cha và em…..

Cô không dám nghĩ thêm nữa, trong lòng mặc dù rất gấp, nhưng lại không có biện pháp nào khả thi.

Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động, trong lòng cô cả kinh, lập tức ngồi dậy. Cô sợ mình nghe lầm, lại nghiêng tai lắng nghe một lúc, quả thật có tiếng động. Đã muộn thế này, ai lại ở bên ngoài làm ra tiếng động lớn như vậy, chẳng lẽ……

Là Du Thần Ích!

Cô lập tức vén chăn đi xuông giường đi ra bên ngoài nhìn, quả nhiên là Du Thần Ích đã về, nhưng là, hắn cũng không về một mình, ở trong ngực hắn, còn có một người phụ nữ trẻ tuổi.

Người phụ nữ kia trang điểm rất đậm, diêm dúa lẳng lơ, vóc người quyến rũ lại hấp dẫn, loại phụ nữ này làm cho đàn ông vừa nhìn liền muốn ngay lập tức. Giờ phút này, ả ta giống như con mèo khéo léo nằm gọn trong ngực Du Thần Ích, dùng một loại âm thanh khiến cho người ta chết ngán nói với Du Thần Ích:” Thân ái, đây chính là nhà của anh à, thật là xinh đẹp nha!”

Du Thần Ích nghiêng đầu nhìn người trong ngực mình, lại thấy Văn Hinh đứng ở cửa, liền cúi xuống bên tai của ả ta cực kì mập mờ nói:”Thích không? Về sau em có thể ở chỗ này!”

Cô ả vô cùng vui sướng:”Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi, anh có khi nào gạt em chưa!” Du Thần Ích nói xong, há mồm khẽ cắn vành tai của cô ả, chọc cho ả kêu lên một hồi.

Cô ả đột nhiên phát hiện ra Văn Hinh, thấy Văn Hinh đang không chớp mắt nhìn chằm chằm bọn họ, có chút không tự nhiên, bắt đầu muốn tránh lồng ngực của Du Thần Ích, nhưng không nghĩ Du Thần Ích lại ôm chặt mình hơn nữa.

“Có người !” Người phụ nữ trong ngực Du Thần Ích nhỉ giọng nhắc nhở hắn.

Bình luận





Chi tiết truyện