chương 231/ 344

“ Dì Lý, ở đây ạ!” Lam Dật Thần tinh mắt phát hiện dì Lý, lập tức phất tay hướng dì Lý, sau đó hắn cười đắc ý, “ Tôi biết ngay, đi theo chị dâu nhất định có đồ ăn ngon mà, xem ra sau này có lộc được ăn ngon rồi, ngày nào cũng có thể ăn đồ dì Lý làm.” Nói xong, hắn quay đầu lại nói với Trần Ảnh, “ Ảnh nhi, tôi nói cho cô biết, tay nghề của dì Lý là tuyệt nhất, bảo đảm cô ăn xong ngày nào cũng sẽ phải nhớ tới đấy.”

Trần Ảnh nghe vậy, lập tức nở nụ cười, “ Đây chính là dì Lý chuẩn bị cho Văn Hinh.”

“ Cô xem hộp cơm lớn như vậy, một mình chị dâu nhất định sẽ không ăn hết, nếu như mà bỏ lại thì rất đáng tiếc, tôi đây là đang tiết kiệm lương thực, cô hiểu không?” Lam Dật Thần nói cứ như thể là chuyện đương nhiên vậy, chọc Văn Hinh và Trần Ảnh phải bật cười.

Dì Lý rất nhanh liền đi tới , thấy Văn Hinh, lúc này mới hết lo lắng, bà hỏi: “ Sáng nay cháu không ăn gì, nhất định là đói bụng rồi, ta làm món cá kho tàu cùng sườn rán mà cháu thích nhất, còn có cháo gà, cháu mau ăn chút đi.” Nói xong, bà nghiêm mặt, như muốn cảnh cáo Lam Dật Thần, “ ta cảnh cáo tiểu tử ngươi, không cho phép giành đồ ăn với Văn nha đầu, nghe chưa?”

Nghe vậy, Trần Ảnh đứng bên cạnh lập tức cười ra tiếng, có chút hả hê nhìn Lam Dật Thần. mà sắc mặt Lam Dật Thần lại sụ ra, tựa như cực kì uất ức, hắn nói: “ Dì Lý, dì quá thiên vị đi, chỉ có Văn nha đầu, căn bản không quan tâm cháu.”

Dì Lý hung hăng trừng hắn một cái, “ Ta thiên vị ai, trong lòng tiểu tử ngươi rõ nhất.” Nói xong, bà không thèm để ý hắn nữa, lấy đồ ăn từ trong hộp cơm ra, bày trước mặt Văn Hinh, “ Nha đầu, mau ăn đi, chớ để đứa bé đói bụng.”

“ Vâng, được ạ.” Văn Hinh cũng không khách khí, cầm đũa lên liền ăn, nhìn cô ăn ngon lành, dì Lý cũng cười vui vẻ.

"Ăn đi!" Trần ảnh liếc mắt nhìn Lam Dật Thần vẫn đang nhìn chằm chằm Văn Hinh, thấy bộ dáng nuốt nước miếng của hắn, không khỏi cười rộ lên.

Cơm nước xong, dì Lý thu dọn bát đũa, lại dặn dò Văn Hinh mấy câu, lúc này mới rời đi.

Thấy thời gian vẫn còn sớm, Lam Dật Thần đi tới quầy bưng hai cốc cà phê và một ly nước chanh, đem ly nước chanh đưa cho Văn Hinh, còn mình và Trần ảnh mỗi người một cốc cà phê.

Ba người lẳng lặng uống đồ uông của mình, Lam Dật Thần tựa như nghĩ tới điều gì, quay sang hỏi Văn Hinh: “ Chị dâu, ngày đó chị sao lại ở cùng một chỗ với Tề nhân Kiệt?’

Văn hinh khẽ nhấp một hớp nước chanh, mới lạnh nhạt nói: "Anh ấy là bạn của tôi, chúng tôi ở cùng một chỗ là kì quái sao?” lúc này, Lam Dật Thần mới ngậm miệng lại, gọi cô là chị dâu, cô đã chẳng muốn rồi. Cô biết, coi như cô có giải thích với hắn một trăm một nghìn lần, người này vẫn gọi mình như vậy.

"Không kỳ quái!" Lam Dật Thần lắc đầu, đột nhiên nở nụ cười, tà ác nói: “ Chẳng qua tôi cảm thấy kì lạ là, cái tên Tề Nhân Kiệt sao lại làm bạn với phụ nữ? Hắn luôn luôn gặp phụ nữ liền trực tiếp lôi lên giường đấy.” Lam Dật Thần so với hắn, còn phải gọi là sư phụ.

Bình luận





Chi tiết truyện