chương 27/ 344

Du Thần Ích chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, châm chọc nói: "Anh thật giống như rất hiểu rõ tôi sao!"

"Cũng vậy!" Tề Nhân Kiệt nở nụ cười, sau đó có chút khổ não mà nói: "Làm thế nào, bây giờ tôi có hứng thú với anh nhiều hơn là hứng thú với mấy ả đàn bà kia, anh nói tôi nên làm gì giờ?"

"Thật xin lỗi, tôi đối với anh cũng không có hứng thú." Du Thần Ích đối với cuộc nói chuyện này giữa bọn họ cảm thấy nhàm chán, vì vậy chuẩn bị rời đi, chỉ là, chân mới vừa bước ra lại đột nhiên thu trở lại, thân thể lập tức khựng lại.

Tề Nhân Kiệt đối với phản ứng của anh cảm thấy kỳ quái, đặc biệt là đối với loại khiếp sợ cùng không thể tin trên mặt anh càng thêm cảm thấy tò mò, vì vậy cũng không khỏi quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của Du Thần Ích, sau đó lập tức liền sợ ngây người, trên gương mặt tuấn dật cũng lộ ra một chút khó tin.

Thật ra cái làm cho bọn họ khiếp sợ không phải ai khác chính là Văn Hinh, chỉ thấy cô chậm rãi từ bên ngoài đi vào, như một vị công chúa cao quý trang nhã lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người trên tiệc rượu.

Tối nay cô vận đồ trang sức trang nhã, mái tóc vén lên thật cao, lộ ra cần cổ thon dài xinh đẹp.

Bộ lễ phục dạ hội bằng tơ lụa màu trắng mà cô mặc, có kiểu dáng đơn giản tới cực điểm, không cổ, không có tay, nhìn cứ như áo hai dây, nhưng thật ra có điểm đặc biệt khác.

Thì ra vạt áo trước nghiêng về hông bên trái, kéo từ vai xuống đến eo trái mới thôi, giống như cái phễu bị nghiêng, lộ ra da thịt trắng nõn. Nhưng bộ ngực lại không bị phơi bày chút nào, thật là hấp dẫn tới cực điểm

Mà dáng người Văn Hinh vốn rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo hơn ngươi càng tôn lên cảm nhận về thiết kế tuyệt vời của bộ lễ phục, làm cho cô giống như từ người mẫu trong tạp chí thời trang, nhất thời trở thành tiêu điểm chú ý nơi này, thành cảnh sắc xinh đẹp nhất nơi này.

Diêu Phương và Lạc Tình thấy cô đứng ở trong đám người thì sắc mặt không khỏi hơi đổi, đặc biệt là Lạc Tình, cơ hồ dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị oán hận nhìn Văn Hinh, "Sao cô ta lại tới đây?" Trong giọng điệu tràn đầy không vui.

Lúc đầu Diêu Phương kinh ngạc sau thần sắc nhanh chóng khôi phục trở lại, bà quan sát Văn Hinh, phát hiện hôm nay mặc dù gia cảnh cô đi xuống, nhưng trên người cô vẫn toát lên khí chất tôn quý ưu nhã đã được rèn luyện từ lúc nhỏ, lại khó có thể xóa đi, đó là một loại khí chất từ trong xương tản ra, không khỏi âm thầm tán thưởng.

Dường như tất cả mọi người ở bữa tiệc ánh mắt đều bị Văn Hinh hấp dẫn, trên mặt của mỗi người đều mang theo biểu tình kinh ngạc. Sau đó thì lén lút bàn tán, đều không ngừng hỏi người khác, cô gái này là ai?

Văn Hinh thấy thế không khỏi lộ nụ cười thỏa mãn, rất tốt, cô muốn chính là hiệu quả này.

Đang lúc người khác rối rít suy đoán thân phận của Văn Hinh thì Lạc Tình lập tức vọt tới trước mặt văn Hinh, lớn tiếng chất vấn nàng: "Co sao lại tới chỗ này? Chẳng lẽ cô không biết đây là bữa tiệc danh cho nhân vật nổi tiếng sao, cô cho rằng với thân phận hiện giờ của cô mà cũng muốn tới nơi này sa?"

"Tình nhi!" Diêu Phương vội vàng đứng dậy lạnh lùng quát Lạc Tình lại, "Không được vô lễ!"

Có lúc, nàng thật hết cách với cô cháu gái này, ở nhà như vậy còn chưa tính, hiện tại chung quanh có nhiều người như vậy, từng người đều là nhân vật thượng lưu có máu mặt trong xã hội, bộ dạng của nó bây giờ giống như người đàn bà chanh chua nếu như bị người ta truyền ra ngoài, mặt mũi Du gia bị nó làm mất hết.

Lạc Tình thấy bà tựa hồ tức giận, vì vậy mím môi, sau đó lại mạnh mẽ trừng mắt nhìn Văn Hinh một cái, lúc này mới xoay người trở lại bên người Diêu Phương.

Bình luận





Chi tiết truyện