chương 233/ 344

Cô nhớ, lần trước ở bệnh viện, Tề Nhân Kiệt ôm cô gọi, “ Ảnh nhi”, coi co chính là cô gái tên Ảnh nhi. Lúc ấy cô cũng đoán, có lẽ mình và cô gái ấy có dáng dấp giống nhau, cho nên anh ấy mới coi cô là cô ấy.

Cô nhìn Trần Ảnh, trong lòng không ngừng suy đoán, nếu như Trần Ảnh này chính là Ảnh nhi trong miệng Tề Nhân Kiệt, vậy thì quan hệ giữa bọn họ quả thực không phải bình thường.

“ Cô biết Tề Nhân Kiệt sao?” Cô hỏi Trần ảnh, câu hỏi của cô hết sức đột ngột khiến Lam Dật Thần bên cạnh cũng bị câu hỏi của cô khiến cho sửng sốt, không hiểu tại sao cô lại nhắc tới tên Tề Nhân Kiệt. Trong lòng hắn khó hiểu, nhưng vẫn dời tầm mắt sang Trần ảnh, chờ đợi câu trả lời của cô.

“ Dĩ nhiên là biết rồi.” Trần Ảnh khẽ mỉm cười, thản nhiên đáp, nhưng tiếp theo cô lại nói: “ Anh ta là nhị công tử của tập đoàn Gấm Vinh, nổi danh hoa công tử, cả cái thành phố này có ai là không biết anh ta .” Nói xong, cô cúi đầu cười.

Nghe vậy, nghi ngờ trong mắt Văn Hinh càng thêm sâu hơn, cô chăm chú nhìn Trần ảnh, muốn từ trên gương mặt cô phát hiện ra điều gì. Nhưng mà Trần ảnh vẫn như thường ngày, cô cười nhạt, bộ dáng thản nhiên, không hề có chút biến đổi nào.

Thấy thế, Văn Hinh mới thu hồi tâm mắt, nở nụ cười, trêu đùa : “ vậy nếu như tôi muốn giới thiệu hai người với nhau, hắn là đại suất can ha.”

"Hừ, có đẹp trai nữa cũng đẹp bằng bản thiếu gia sao?” Lam dật Thần xì mũi coi thường.

Trần ảnh cũng lập tức cười, cô nói, “ Thôi đi, tôi không có hứng với người như vậy.” Nói xong, cô còn cố ý liếc nhìn Lam Dật Thần, ra chiều ngụ ý với hắn.

Lam Dật Thần thấy thế , lập tức kêu lên, "Ảnh nhi, cô xem cô kìa, vừa rồi nói cái gì đó? Tôi không phải là tên kia nha.”

Trần ảnh cười cười, không nói gì, sau đó Văn Hinh cũng cười , nhưng trong lòng vẫn có hoài nghi.

Hết giờ nghỉ ngơi, ba người lại quay trở về với công việc của mình. Bời vì rất nhiều cán bộ quản lí đã rời đi, cho nên khối lượng công việc của mấy người đều gia tăng rất nhiều, những việc nhỏ thường ngày đều một tay bọn họ làm cả.

Bởi vì lúc ăn cơm không có gặp Du Thần Ích, cho nên mới lợi dụng thời gian rảnh đó, Văn Hinh đi tới phòng làm việc của Du Thần ích, thấy hắn vẫn còn xử lí văn kiện, cô không khỏi quan tâm hỏi: “ Anh ăn cơm chưa?” lời nói vừa mới ra miệng, tầm mắt cô lơ đãng quét qua hộp cơm đặt trên bàn của hắn, thức ăn bên trong vẫn còn nguyên chưa hề động đến, cô hiểu hắn vì công việc mà ngay cả cơm cũng không kịp ăn, trong lòng nhất thời nổi lên chút đau lòng.

“ Mặc dù lượng công việc rất nhiều, nhưng cơm vẫn phải ăn, không ăn cơm thì lấy hơi sức đâu ra mà làm việc, anh nói đúng không?” Cô khuyên hắn, nhưng cô biết rõ hắn sẽ không nghe lời của cô.

Quả nhiên, Du Thần Ích cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh giọng hỏi: “ Công việc bên đó thế nào?’

"Đã cũng xử lý tốt, anh hãy yên tâm đi!" Văn Hinh cười vui vẻ, trông có vẻ vô cùng tao nhã, thuần khiết.

Bình luận





Chi tiết truyện