chương 324/ 344

Lăng Hạo Hiên có chút gấp gáp cắt ngang lời Văn Hinh nói, anh định rằng sẽ nói ra tình cảm đã chất chứa trong lòng mình hơn chục năm nay nói với cô.

“Văn Hinh, cậu có biết không, thật ra thì ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, mình đã thích cậu. khi ấy cậu vừa nhỏ , gầy lại kiên cường như vậy, lúc ấy mình đã tự nhủ với lòng mình, từ nay về sau mình muốn bảo vệ cô bé nhỏ này….”

Nghe Lăng Hạo Hiên bày tỏ, Văn Hinh chỉ cảm thấy tâm mình thêm đau, lại thêm mấy phần áy náy, “ Hạo Hiên, thật xin lỗi…” Cô luôn cho rằng Lăng Hạo Hiên thích mình, có điều cậu ấy không nói, nên cô làm bộ như không biết mà thôi, có như vậy, bọn họ mới làm bạn được lâu như vậy.

Hôm nay, rốt cuộc anh cũng biểu đạt tâm ý của mình, mối quan hệ bạn bè bị xé rách, cô không biết , từ nay về sau, cô sẽ phải đối mặt với Lăng Hạo Hiên như thế nào nữa.

Nghe thấy cô nói xin lỗi, trên mặt Lăng Hạo Hiên cũng lộ ra vẻ thống khổ, anh nhìn cô vẫn nằm trước ngực mình, có chút khó khăn hỏi: “ Văn Hinh, trong lòng cậu, rốt cuộc đã từng…. có bao giờ thích mình một chút không?”

Lần này, Văn Hinh không lắc đầu, không nói gì, nhưng Lăng Hạo Hiên cũng đã biết được đáp án, anh cười đắng chát, “ Mình biết ngay, không sao cả, mình chỉ muốn ở bên cạnh cậu, lặng lẽ cùng cậu cũng đủ rồi.”

Bọn họ không biết, hình ảnh bọn họ ôm nhau từ nãy tới giờ đều lọt hết vào tầm mắt của Du Thần Ích. Thấy Văn Hinh bị người đàn ông khác ôm vào trong ngực, lửa giận trong lòng anh ta chưa kịp lắng xuống, đã bốc lên hừng hực.

Hai người họ cứ ôm nhau thật lâu vẫn chưa thấy tách ra, rốt cuộc Du Thần ích không chịu nổi nữa, liền xông ra ngoài.

Nghe Lăng Hạo Hiên nói, trong lòng Văn Hinh càng thêm đau lòng, rốt cuộc mở miệng nói: “ Hạo Hiên, thật xin lỗi, mình không đáng giá để cậu làm vậy….” Lời cô nói chưa xong, đã bị Lăng Hạo Hiên cắt đứt.

"Có đáng giá hay không là do mình định đoạt, mình nói đáng giá là đáng giá!” Anh nói xong, lại thấy nước mưa rơi càng nặng hạt, “Mưa to quá, chúng ta mau về đi, cậu còn đứng đây, sẽ nguy hiểm cho đứa bé đấy!”

Văn HInh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, mặc cho Lăng Hạo Hiên đỡ cô đứng lên. Chưa đi được hai bước, liền bị một lực mạnh đột nhiên tách cô và Lăng Hạo Hiên ra, sau đó cô nhìn thấy Du Thần Ích hung hăng đánh cho Lăng Hạo Hiên một quyền, anh ta dùng lực rất lớn, trực tiếp khiến Lăng Hạo Hiên đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất.

“ Hạo Hiên…” Văn Hinh cả kinh kêu lên, lập tức tiến lên ngó nhìn vết thương của Lăng Hạo Hiên, thấy khóe môi anh nhuốm máu , cô bỗng ngẩng đầu nhìn Du Thần Ích: “ Anh làm gì đấy? đây là chuyện giữa tôi và anh, sao anh lại đánh cậu ấy?”

Bình luận





Chi tiết truyện