chương 264/ 344

"À?" Lam Dật Thần sửng sốt, ngơ ngác nhìn Văn Hinh, nghĩ thế nào cũng không ra ý nghĩ trong đầu cô, “ Ý chị à…?”

Văn Hinh cười thần bí với anh, sau đó đứng lên rời đi, không nói thêm câu nào, bỏ lại một mình Lam Dật Thần ngồi ở đằng kia, ngây người, một lúc lâu sau cũng chưa hồi phục lại thần trí .

Văn Hinh quay trở lại phòng làm việc, vừa vặn gặp Du Thần ích đang chuẩn bị ra ngoài, “ Anh phải ra ngoài sao?”

Du Thần ích nhìn thấy Văn Hinh, trên gương mặt anh lộ ra vẻ hơi mất tự nhiên, “ Tôi đi ra ngoài chút, sẽ quay trở lại nhanh!” Nói đoạn, anh cũng không chờ Văn Hinh nói gì, đã vội vã rời đi.

Văn Hinh vừa định hỏi anh định đi đâu, cô còn chưa kịp mở miêng, Du Thần ích đã như một trận gió rời khỏi phòng làm việc. Cô nhìn phòng làm việc không một bóng người, chỉ cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Vừa rồi, nhìn gương mặt của anh… có lẽ là chột dạ đi!

Chột dạ?

Tại sao anh ta lại chột dạ chứ?

Anh ta làm chuyện gì xấu sau lưng cô sao?

Văn Hinh đứng tại chỗ một lúc lâu, trong lòng một mảnh rối rắm, ngay lúc đó, Lạc Tình đi vào, “ Này, cô có thấy anh họ đi đâu không?” Những câu hỏi dạng này mặc dù ngày nào Lạc Tình cũng nghe đi nghe lại rất nhiều, nhưng thái độ của Văn Hinh đối với cô ta vẫn trước sau như một. Cô nói:

“ Anh ta vừa ra ngoài rồi.” Văn Hinh vốn không muốn để ý tới cô ta, nhưng thấy bộ dạng Lạc Tình dường như rất gấp, vì vậy mới nói cho cô biết.

“ Ra ngoài?” Lạc Tình cúi đầu lẩm bẩm nói câu gì đó rồi xoay người đi ra ngoài, “ Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Đúng rồi, hôm nay là ngày giỗ của chị dâu, chẳng lẽ anh ấy đi thăm chị ấy rồi sao?”

Văn Hinh đưa mắt nhìn theo Lạc Tình, rồi cô ngẩn người.

Ngày giỗ chị dâu?

Chẳng lẽ hôm nay là ngày giỗ của vợ Du Thần Ích?

Chẳng trách, anh ta lại tỏ ra biểu tình ấy với cô!

Nghĩ tới đây, đột nhiên cô cảm thấy buồn cười, hôm nay là ngày giỗ của vợ anh ta, coi như anh ta gặp cô, thì có gì không đúng, tại sao anh ta lại dùng vẻ mặt đó nhìn cô, giống như là anh ta chuẩn bị đi làm chuyện xấu bị cô bắt gặp vậy. Cô cũng không phải là ai xa lạ, anh ta có nhất thiết phải dùng bộ mặt như vậy không.

Cũng không rõ vì sao, trong lòng cô lại đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, coo cũng không rõ cảm giác của mình lúc này.

Cả buổi chiều, Du Thần Ích cũng không hề quay trở lại, Văn Hinh cảm thấy có chút hoảng hốt, không thể tập trung vào công việc được. Sắp tới giờ tan ca, đột nhiên cô nhận được điện thoại của Du Thần Ích, bảo cô tối nay tan làm thì tới khách sạn Hilton. Anh ta cũng không nói có chuyện gì, chỉ bảo cô cứ tới rồi sẽ biết, kết quả này khiến tâm thần cô rất loạn, không ngừng suy đoán dụng ý của anh ta.

Buổi tối tan tầm, cô trực tiếp gọi xe đi tới khách sạn Hilton, trên đường đi, trong lòng cô cảm thấy rất khẩn trương, rồi lại thêm chút mong đợi gì đó.

Bình luận





Chi tiết truyện