chương 262/ 344

Nghe vậy, Lam Dật Thần ngồi thẳng người lên, nhìn Văn Hinh cười thần bí, anh đắc ý nói: “ Từ nhỏ tôi đã lớn lên giữa một rừng phụ nữ, cho nên chỉ cần phụ nữ có tâm sự nhỏ nào, tôi cũng có thể nhìn ra.!

“ Vậy sao…?” Văn Hinh cũng không hề tin lời anh nói, chỉ nhàn nhạt liếc anh một cái, rồi hỏi: “ Vậy anh nói rõ hơn chút, từ chỗ nào anh nhận thấy tôi thích tên kia?”

Lam Dật Thần chống cằm, đầu tiên anh cẩn thận nhìn Văn Hinh, dò xét cẩn thận một phen, đoạn bảo: “ Theo quan sát nhiều ngày qua của tôi, những lúc không có chuyện gì, chị đều rất vui vẻ nhìn chằm chằm Du Thần Ích, hơn nữa khóe mắt chị còn ….”

"Khụ khụ khụ ——" Văn Hinh vừa mới nhấp một ngụm nước đã lập tức bị sặc, cô ngẩng đầu, có chút ảo não nhìn chằm chằm Lam Dật Thần, lại thấy Lam Dật Thần đang cười gian xảo nhìn cô, trông bộ dạng anh ta cười cực kì giống một con hồ ly giảo hoạt, khiến người khác nhìn là muốn đánh cho anh ta một trận, “ Tôi lúc nào nhìn anh ta cười vui vẻ?” Lại còn khóe mắt sáng lên, thế mà anh ta lại có thể nói được câu này.

“ Chẳng lẽ không đúng à?” Lam Dật Thần vẫn cười như cũ, bỗng nhiên anh tiến tới trước mặt Văn Hinh, nhỏ giọng hỏi: “ Chị dâu, chị hãy thành thật trả lời tôi, rốt cuộc chị có yêu Du Thần ích không?”

“ Tại sao tôi phải nói cho anh?” Văn Hinh nhíu mày, liếc nhìn anh, gương mặt cô tỏ rõ sự hoài nghi.

“ Trước hết chị hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc chị có yêu Du Thần Ích hay không?” Bộ dạng Lam Dật Thần như là nhất định anh phải lấy được đáp án mình muốn, ai cũng không thể nói lại được anh.

Văn Hinh vừa định nói thẳng không có, nhưng sau khi nhìn thấy sự chân thành trong mắt Lam Dật Thần, lời nói còn chưa ra tới khóe miệng đã phải nuốt vào trong. Cô nhìn chằm chằm Lam Dật Thần, một lúc sau, đột nhiên cô cúi mặt xuống, nhìn đồ ăn trước mắt mình, cô nở nụ cười nhàn nhạt, một nụ cười có chút đắng chát trong đó, “ Cho dù tôi thích anh ta, vậy thì sao?” Cô thích anh ta, nhưng còn anh ta đối với cô, cô không thể nắm bắt được tâm tư của anh ta lúc này.

Nghe vậy, Lam Dật Thần lập tức vỗ tay, tựa người vào ghế tựa, nhìn Văn Hinh, anh không ngừng cười, dáng vẻ như đang có gian kế gì vậy, “ Tôi đã nói rồi, người đàn ông xuất sắc như Du Thần Ích, làm gì có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt ?”

Sắc mặt Văn Hinh bỗng chốc lạnh lẽo, “ Anh cố tình khiến tôi nói ra tâm ý của mình, chính là cố ý muốn chế nhạo tôi sao?” Nói xong, cô đứng lên định rời đi.

Lam Dật Thần thấy bộ dạng tức giận của Văn Hinh, liền vội vàng kéo tay cô, “ Chị dâu, tôi nào có cười nhạo chị, chị đừng hiểu lầm ý của tôi!” Nếu như Du Thần Ích biết anh chọc người phụ nữ hắn yêu tức giận, khẳng định anh sẽ bị trừng phạt bằng cách đi dọn nhà vệ sinh, hơn nữa lần này chắc chắn Văn Hinh sẽ không giúp anh.

“ Tôi chỉ muốn biết rõ tâm ý của chị, sau đó mới có thể giúp chị được!” Anh vội vàng nói.

Văn Hinh nghe vậy, lập tức dừng bước, nghiêng đầu nhìn hắn, lòng tràn đầy nghi ngờ, “ Anh muốn giúp tôi?”

Bình luận





Chi tiết truyện