chương 115/ 344

Văn Hinh vất vả lắm mới nhịn không cười nữa, cô chỉ vào Tề Nhân Kiệt nói với anh:

“ Anh ta trêu đùa cậu đấy, cậu lại tin là thật à!”

Nói xong, cô lại muốn cười rộ lên.

Nhưng mà Lăng Hạo Hiên lại càng thêm mơ hồ, cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt Tề Nhân Kiệt như để xác thực xem rốt cuộc anh ta có trêu đùa mình không, thấy trên mặt anh hiện ra một bộ dạng đầy mê hoặc,

“ Trêu đùa mình?”

Tại sao anh nhìn mãi mà cũng không nhận thấy tên kia chọc anh nhỉ?

"Ừ!" Văn Hinh gật đầu, "Thật ra thì mình với anh ấy cũng chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường, căn bản không phải quan hệ người yêu cũ gì cả, anh ấy chỉ trêu cậu thôi!”

Đến tận lúc này, Lăng hạo Hiên mới hiểu ra , nhất thời vô cùng tức giận. Anh nghiêng đầu hung hăng nhìn chằm chằm vào Tề Nhân kiệt đang nhàn nhã tựa vào cạnh cửa, ánh mắt như hận không thể đem lột bẻ xương hắn ,

“ Anh rất được đấy!”

Anh cắn răng hỏi, sắc mặt đã trở nên xanh mét.

Tề Nhân Kiệt nhìn anh, trên mặt nở một nụ cười mê hoặc có thể gây chết người, cười nói:

“ Nếu như không thấy thú vị, tôi sẽ không đùa anh.”

Đầu tiên anh nói như vậy là bởi vì lời nói buột miệng của anh thôi, không ngờ tiểu tử này lại phản ứng thú vị đến vậy, khiến anh có ý định trêu đùa tiếp.

Anh nói xong, ngồi dậy, cầm lấy hoa hồng trong tay cắm vào chiếc bình hoa còn trống không , sau đó lần nữa đi tới bên cạnh Văn Hinh, thấy trên chiếc tủ đầu giường bệnh có rất nhiều thức ăn, bèn hỏi:

“ Em vẫn chưa ăn cơm trưa sao?”

“ Có muốn cùng nhau ăn không?”

Văn Hinh hỏi, Lăng hạo Hiên mua nhiều thức ăn như vậy, một mình cô ăn cũng không hết.

“ Được!”

Tề Nhân Kiệt cũng không khách khí, bèn kéo cái ghế ngồi đối diện Văn Hinh, sau đó bắt đầu liếc nhìn những món ăn kia,

“ Đùi gà, Hamburger, cơm trộn, cá kho, súp nấm…”

Lăng Hạo hiên vẫn hận nhìn chằm chằm anh, còn đối phương lại không hề để ý tới ánh mắt như muốn giết người của anh, cúi đầu cùng Văn Hinh ăn cơm.

"Hạo hiên, cậu cũng tới đây ăn cùng đi!”

Văn Hinh đột nhiên nói , thấy anh vẫn đang nhìn chằm chằm tề Nhân Kiệt, trong lòng cô chợt cảm thấy buồn cười,

"Không cần, tớ ăn rồi." Lăng Hạo hiên cứng đờ người, nói xong, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Tề Nhân Kiệt. Lúc này, điện thoại đi động trong túi anh chợt vang lên, anh nhận điện thoại sau đó nói với Văn Hinh:

“ Tớ phải đi làm phẫu thuật , cậu ăn xong nhớ hảo hảo nghỉ ngơi một chút.”

Nói xong, mạnh mẽ trợn mắt nhìn Tề Nhân Kiệt, sau đó mới xoay người rời đi.

“ Cậu Bằng hữu này của em thật là thú vị!”

Chờ Lăng hạo Hiên đi khỏi, tề Nhân Kiệt đột nhiên cười rộ lên, dường như cảm thấy hết sức thú vị.

Văn Hinh nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, cũng cười

“ Tôi khuyên anh tốt nhất đừng có chọc cậu ấy, dao giải phẫu trong tay cậu ấy có thể giết anh đấy. Ngộ nhỡ ngày nào đó anh có bệnh phải vào bệnh viện hoặc xảy ra điều gì ngoài ý muốn, lại được đưa vào bệnh viện này, đến lúc đó anh chết chắc đấy.”

“ Em là đang dọa chết anh sao?”

Tề Nhân Kiệt nhìn Văn Hinh, gương mặt lộ ra vẻ buồn bã,

“ Anh đối với em tốt như vậy, mà em cư nhiên lại nguyền rủa anh chết!”?

( độ độc mồm của chị vô đối.)

Bình luận





Chi tiết truyện