chương 228/ 344

"Cám ơn bác!” Rốt cuộc Văn Hinh cũng có thể thoải mái nở nụ cười, hai người phụ nưa, lần đầu tiên mỉm cười thật lòng với nhau như vậy.

Đêm hôm đó, Văn Hinh nằm mơ, trong mơ cô thấy cha mẹ ruột của mình. Từ đầu tới cuối, cô thấy họ mỉm cười với cô, ánh mắt cưng chiều nhìn cô, nhưng cho dù có cố gắng thế nào cô cũng không thể nhìn rõ mặt mũi của họ.

Trong mơ, cô mới chỉ là một cô bé năm tuổi, cô thấy bọn họ ngồi chổm hổm xuống vươn tay, dịu dàng hô: “ Hinh nhi, mau tới đây.”

Cô lập tức vui vẻ lon ton chạy về phía họ, nhưng mà không biết tại sao, bất luận cô có liều mạng chạy cũng không thể tới gần họ. Cuối cùng, rốt cuộc cô cũng chạy tới trước mặt họ, nhưng mà lại phát hiện không thấy bóng dáng họ, tựa như căn bản họ không có tồn tại vậy. Xung quanh một mảnh trắng xóa, căn bản không có bất cứ thứ gì, cô cảm thấy sợ hãi, hắng giọng hô to, “ Cha… mẹ…, Hinh nhi sợ, cha mẹ đừng bỏ Hinh nhi được không?”

Nhưng đáp lại cô chỉ là bốn phía trống không, cô lập tức òa khóc. Thân thể nho nhỏ co rút thành một cục, cô ôm hai đầu gối ngồi chổm hổm dưới đất, khóc nức nở rất thương tâm, “ Cha, mẹ, không cần bỏ lại Hinh nhi, không cần bỏ lại Hinh nhi…”

Văn Hinh từ trong thương tâm và tuyệt vọng tỉnh lại, cô cảm thấy trên mặt mình ươn ướt, lấy tay sờ qua, thế nhưng tất cả đều là nước mắt. Cô ngồi dậy, nhìn căn phòng tối mù mịt, loại thương tâm tuyệt vọng từ trong mộng vừa rồi vẫn quanh quẩn trong tim cô, mãi lâu vẫn chưa rời đi.

Trong giấc mơ của cô, hai người kia dù không nhìn rõ mặt, nhưng cô có thể khẳng định, họ nhất định là cha mẹ cô. cô có thể cảm nhận được, họ yêu cô, khiến cô có ước muồn được cảm thụ một lần.

Nếu như, nếu quả thực có thể tìm được cha mẹ mình…

Đột nhiên cô cảm thấy khát nước, xuống giường chuẩn bị xuống lầu một rót nước. Mới vừa ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Du Thần ích đang chậm rãi đi lên, bộ dạng vô cùng mệt mỏi.

Cô lập tức đứng sững lại, chưa từng nghĩ tới cô lại chạm mặt hắn trong tình huống này. Du Thần ích cũng nhìn thấy cô, sắc mặt có chút biến hóa, tâm tình có chút biến hóa nhỏ, hắn khựng lại.

Văn Hinh nhìn hắn từ từ đi tới gần mình, tim cô đột nhiên đập mạnh hơn. Mà Du Thần Ích thủy chung chỉ nhìn về phía trước, cũng không thèm liếc mắt tới cô một cái.

Đợi hắn tới gần mình, văn Hinh mới thấy, mặc dù hắn vẫn bày bộ mặt lạnh ra với cô, nhưng nơi chân mày khóe mắt lại lộ ra vẻ mệt mỏi, trong lòng cô chợt dâng lên chút đau lòng.

Lúc cô và hắn thoáng qua nhau, cô nhàn nhạt mở miệng nói: “ Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tới công ty làm trợ lí cho anh.”

Du Thần ích bỗng chốc dừng bước, nhưng vẫn chưa xoay người đi, một lúc lâu sau, hắn mới lạnh lùng nói: “ Không cần.” Dứt lời, hắn nâng chân bước , đi tới thư phòng.

Bình luận





Chi tiết truyện